Chương 477:
Cố Tiểu Mạch vứt con dao trong tay xuống, chạy về phía Cố Lan Tâm. Cố Lan Tâm mở cửa sổ ra, trong nháy mắt muốn nhảy xuống…
Lầu bảy không tính là quá cao, nhưng rơi xuống thì đương nhiên không thế sống sót, còn là một xác hai mạng.
Gố Tiểu Mạch dùng hết sức mình tóm lấy chân của Cố Lam Tân, ôm cô ta ngã quy về phía sau. Cơ thể Cố Lan Tâm đè lên người Cố Tiểu Mạch làm cô không tự chủ được mà kêu lên một tiếng đau đớn.
Cố Tiểu Mạch cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều như bị vỡ nát, nhói đau, Cố Lan Tâm còn không ngừng giấy giụa.
“Để tôi chết đi, kéo tôi lại làm gì!”
Đúng là đáng ghét vô cùng!
Cố Tiểu Mạch đột nhiên dùng tay đập vào bàn tay đang run rẩy của Cố Lan Tâm, cô nhìn phần bụng nhỏ còn chưa lộ ra của cô ta: “Cố Lan Tâm, tôi không có lòng thương hại cao cả như vậy, cô thế nào tôi chẳng quan tâm, nhưng đứa trẻ trong bụng cô là vô tội. Tôi sẽ không trơ mắt nhìn một sinh mệnh vô tội chết trước mặt tôi đâu.”
Cố Lan Tâm cứ như là nghe được một câu chuyện hài, cười đến chảy nước mắt, cười càng ngày càng to: “Ha ha ha, Cố Tiểu Mạch, cô giả làm Thánh mẫu cái gì. Ngày nào mà tôi còn chưa chết thì ngày đó tôi nhất định sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp hủy hoại hai mẹ con cô, tuyệt đối sẽ không nương tay!”
Đây thật sự là một lời nguyền rủa ác độc.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân. Một giây sau, cửa bị người ta trực tiếp đá văng!
Mộ Bắc Ngật chạy tới, có chút thở gấp, khi nhìn vào thì thấy hai người đang quần nhau, dưới đất còn có chút máu tươi.
Anh liếc ngay về phía Cố Tiểu Mạch, thấy cánh tay cô vẫn còn vết máu thì khuôn mặt tuấn tú đen lại.
Bác sĩ đến sau không dám chậm trễ xông tới kéo hai người đó ra, kìm hãm lại Cố Lan Tâm như đang phát điên: “Xin lỗi tổng giám đốc Mộ chúng tôi không biết người này mai phục ở bệnh viện bao lâu, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng”
Tay của Mộ Bắc Ngật sớm đã nắm chặt thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc, giọng nói lạnh như băng: “Cố Lan Tâm tinh thần không bình thường, kiểm tra cẩn thận một chút.”
Chiếc váy trắng trên người Cố Lan Tâm dính một chút máu tươi, nhưng không phải của cô ta mà là của Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch ngồi bệt trên đất, máu chảy lai láng, bắt đầu chóng mặt, ngón tay dần trắng bệch.
Cố Lan Tâm nghe xong thì giãy dụa: “Tôi không có bị bệnh tâm thần, Bắc Ngật, anh phải tin em, em rất bình thường!”
“Bác sĩ, nếu như khám ra tinh thần của Cố Lan Tâm có bất kỳ vấn đề gì thì đưa ngay đến bệnh viện tâm thần mà trị cho tốt, tôi sẽ trả tiền, đừng có thả ra để cắn người lung tung!”
Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật rất tức giận, sự lạnh lùng quanh thân cũng làm người ta run rẩy!
Cố Lan Tâm lại như phát điên, bỗng nhiên cô ta quay về phía Cố Tiểu Mạch rồi gào lên: “Tôi không bị bệnh, người bị bệnh là cô ta kia kìa, là Cố Tiểu Mạch!”
Câu nói này khiến cho nhịp tim của Cố Tiểu Mạch như chậm lại.
Ngay cả Mộ Bắc Ngật nghe thế cũng trầm mặt xuống, dùng một đôi mắt sắc bén để nhìn về phía Cố Lan Tâm.
Trong mắt của Cố Lan Tâm hiện lên vẻ đắc ý, cô ta cười to: “Sao lại không dám nói Cố Tiểu Mạch mắc bệnh trầm cảm chứ? Tôi còn đang nghĩ sao cô lại không giống như trước kia, hóa ra là bị bệnh tâm thần.
Bây giờ cô chính là một người tự nhốt mình trong lồng giam rồi tra tấn chính mình. Ha ha ha, không ngờ rằng cô cũng có ngày này cơ đấy!”
Từ bệnh trầm cảm như một kíp nổ, bùng nổ chuyện mà Cố Tiểu Mạch không muốn nghĩ đến nhất.
Cơ thể cô run lên bần bật, ngồi bệt xuống mặt đất, những ngón tay nắm chặt như muốn ghim vào da thịt.
Mộ Bắc Ngật tức giận, vẻ mặt của anh trầm xuống, đôi mắt lóe lên một chút lạnh lùng: “Cố Lan Tâm, cô đừng có nói bậy bại”
Cố Lan Tâm nghe Mộ Bắc Ngật hô lên như thế thì cả người run bần bật, dùng một giọng điệu nũng nịu oan ức mà nói với Mộ Bắc Ngật: “Bắc Ngật, em nói thật đó, không tin thì anh có thể đi điều tra, em còn thấy bệnh án của cô ta ở bệnh viện nữa. Ha ha, Bắc Ngật à, trong việc Cố Tiểu Mạch bị bệnh cũng có sự nhúng tay của ông cụ Mộ đó. Như thế thì bây giờ Cố Tiểu Mạch cô còn có thể vô tư mà đến với Bắc Ngật ư.