Chương 467:
Quán rượu, cô sẽ bỏ chạy.
Công ty, cô cũng sẽ bỏ chạy.
Ở nhà, cô càng có thể tránh đi, cô có cả một trăm cách để trốn tránh câu hỏi của anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cứ việc đưa cô đến nơi chỉ có bốn vách tường này, cô không có cơ hội để bỏ chạy, Mộ Bắc Ngật nghĩ nghĩ trong lòng, nhoẻn miệng cười.
“Không giận nữa?”
“Mộ Bắc Ngật, đường đường là tổng giám đốc Mộ, chẳng lẽ bây giờ anh còn chưa rõ? Nếu như tôi thích anh Nam thì năm năm trước đã ở bên anh ấy rồi, anh ấy đẹp trai, giàu có, lại dịu dàng ấm áp…”
Có Tiểu Mạch càng nói, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật càng tối lại.
Nét mặt anh u ám, khuôn mặt lại như nhuốm một tầng sương mù, đột nhiên lên tiếng ngắt lời Có Tiểu Mạch: “Anh không bảo em kể cái tốt của anh ta.”
Dứt lời, vừa đúng lúc vòng đu quay quay lên đến đỉnh, khung cảnh lộng lẫy muôn màu!
Có Tiểu Mạch đột ngột đứng dậy, trong lúc Mộ Bắc Ngật còn chưa kịp phản ứng, bát ngờ bước về phía anh, hơi cúi người xuống, chính vào lúc vòng đu quay dừng lại trong nháy mắt, cô chủ động ôm chặt lầy Mộ Bắc Ngật.
Đối với Mộ Bắc Ngật mà nói, cả thề giới lúc này như sáng bừng lên, bờ môi mỏng khẽ mỏ, lại có chút không nói nên lời.
Chỉ ngồi tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ.
Cổ Tiểu Mạch chớp chớp mắt, lúc này có vẻ hơi xáu hổ, anh cũng không phản ứng lại, Có Tiểu Mạch chỉ có thể ngượng ngùng vỗ vỗ lưng Mộ Bắc Ngật, giảm bớt đi bầu không khí ngượng ngập.
Anh vẫn ngồi im như cũ, Có Tiểu Mạch nheo mắt, hừ, cũng chỉ có như thé, để dành lần đầu tiên đi vòng đu quay cho anh thật không có gì tốt đẹp!
Có Tiểu Mạch đang chuẩn bị trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng lúc này Mộ Bắc Ngật không cho cô cơ hội tách ra, vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng.
Có Tiểu Mạch giật mình la lên một tiếng, lại bị anh kéo lại ngồi trên đùi.
Mộ Bắc Ngật hơi ngả người về phía sau, ôm Có Tiểu Mạch trong lòng, trước khi cô chưa kịp trách móc anh liền chặn môi cô lại.
Đây mới đúng là chuyện nên làm trên đu quay.
Cô chỉnh lại áo len của mình, mái tóc xõa xuống che đi vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt, một mình tức giận bước về phía trước, không thèm để ý đến Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật vẻ mặt nhàn nhã nhìn chằm chằm vào bóng lưng Có Tiểu Mạch, khóe miệng hiện lên ý cười.
“Cố Tiểu Mạch, lúc nãy là em chủ động ôm anh, bây giờ anh sẽ không cho em cơ hội giả ngốc nữa đâu, nói em đã tha thứ cho anh rồi đi.” Đôi mắt Mộ Bắc Ngật sáng ngời, môi mỏng khẽ nhéch lên, tinh thần vô cùng tốt.
Có Tiểu Mạch đưa tay che mặt, xoay người lại nói với Mộ Bắc Ngật: “Anh có thể đừng lúc nào cũng động chân động tay được không?”
Lúc cô nói lời đó, âm thanh mềm mại, trời mới biết lúc Mộ Bắc Ngật nghe được động lòng biết bao nhiêu, lời nói tức giận nhưng rõ ràng là đã thỏa hiệp.
“Vậy thì đừng quyền rũ anh.”
“Em không có…”
Cố Tiểu Mạch chưa kịp nói hết lời, đôi môi mỏng của Mộ Bắc Ngật đã phủ lên môi cô, từng chút từng chút hôn lên môi cô một lần nữa.
“Vừa nãy chính là đang quyền rũ anh.”
Trên đường trở về, Mộ Bắc Ngật nắm chặt lấy tay Có Tiểu Mạch, hết lần này đến lần khác quay đầu qua hôn lên môi cô, cuối cùng, trực tiếp ôm ngang Có Tiểu Mạch lên.
Có Tiểu Mạch đỏ mặt ngượng ngùng, cơ thể không ngừng chồng cự, phản kháng nói: “Mộ Bắc Ngật, anh muồn làm cái gì?”
“Không nỡ để em đi bộ.”
Đây là tổng giám đốc Mộ lạnh lùng vô tình, tác phong quyết đoán, tự tin bình tĩnh đây sao?