Chương 465:
Mộ Bắc Ngật đối với tình thân lạnh nhạt, nhưng anh để ý đến cảm xúc của Có Tiều Mạch, lúc này, anh áy lạnh lùng vô cảm, nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt, nói rõ từng câu từng chữ: “Chuyện năm năm trước tôi có thể không truy cứu các người nữa, từ giờ trở đi, hễ công ty nào hợp tác với tập đoàn Có Thị thì sẽ không hợp tác với tập đoàn Mộ Thị, nếu phòng làm việc của Có Tiểu Mạch bị nhà họ Có quấy nhiễu, tôi sẽ trực tiếp thu mua tập đoàn Có Thị, nói được làm được! “
Có Lan Tâm run run ngón tay, cô mạnh mẽ ngắng mắt lên: “Không, không thể, Bắc Ngật!”
“Có Lan Tâm, cô tốt nhát đừng chạm vào giới hạn của tôi.”
Mộ Bắc Ngật không chút lưu tình lên tiếng cảnh cáo, âm giọng của anh trầm đến mức thấp nhát.
Nhìn ba người hoang tưởng, thanh danh bê bói, Có Tiểu Mạch không tháy vui vẻ gì, chỉ mong tránh xa, càng xa càng tốt là được rồi.
Cô ấy nhìn Cố Chắn Hải lần cuối, nhanh chóng dẫn Nám Nám, thờ ơ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lời vừa nói ra giọng có chút khàn khàn, Mộ Bắc Ngật đi theo phía sau, vô cùng lo lắng bước đến bên Có Tiểu Mạch.
Nám Nám biết được bầu không khí lạnh lẽo vừa nãy, con bé âm thầm thu lại tính khí bướng bỉnh của mình, ra vẻ chủ động đối đãi , mềm dẻo nói: “Mẹ, con xin lỗi, ba… à không, xin lỗi chú lợi hại, là Nám Nám không tốt, theo bà ngoại xấu xa về nhà.”
“Nám Nám của chúng ta không sai, người sai là bọn họ.” Mặc dù trong lòng của Có Tiểu Mạch chua xót, nhưng vẫn phải nói tiêu chuẩn kép.
Cô làm sao có thể nỡ trách cô con gái nhỏ của mình chứ.
“Vậy mẹ không trách con sao?”
“Tắt nhiên, mẹ còn phải khen Nám Nám rất kiên cường đáy.”
Nám Nám nhìn Mộ Bắc Ngật thật lâu, hừm, theo nguyên tắc có phúc cùng hưởng, Nám Nám cũng muốn mẹ khen chú lợi hại.
“Chú lợi hại vừa giúp chúng ta, mẹ, mẹ cũng phải khen chú lợi hại đó, mọi người đều phải được khích lệ.”
“Hừm…” Cố Tiểu Mạch lúc này có chút không dám nhìn vào mắt Mộ Bắc Ngật, anh từ lúc nãy đã không ngừng nhìn cô, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu.
Ngay trong lúc Cố Tiểu Mạch đang bối rối, Mộ Bắc Ngật ghé sát vào tai cô, du dương nói ra một câu: “Có Tiểu Mạch, vừa nãy, anh đã nghe hét rồi, em thừa nhận chuyện của chúng ta năm đó rồi.”
Quả nhiên!
Cố Tiểu Mạch mím chặt môi, Nám Nám đột nhiên lén cười, chạy đến bên cạnh chú Dịch Bách: “Chú Dịch Bách, hôm nay chú đưa cháu về nhà, được không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Xung quanh nhanh chóng không còn bóng người, vài giây sau, chỉ còn lại Có Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật, cùng một chiếc ô tô đậu bên cạnh họ.
Có Tiểu Mạch ân cần, úp úp mở mở hỏi một câu: “Sao anh lại tới đây.”
“Lo lắng cho em, sợ em…”
Như đã dự liệu được câu tiếp theo Có Tiểu Mạch sẽ nói là gì, tôi có gì phải lo lắng chứ, oán hận bọn họ, chỉ có phí lời mà thôi.
Mộ Bắc Ngật đã giành nói trước: “Sợ em nói bọn họ đến mệt quá, cổ họng khó chịu, nên là, anh đến thay em nói đoạn saul”
Rõ ràng, những gì Mộ Bắc Ngật nói ra đối với nhà họ Cố là một cú đã kích nặng nề.
Nó không phải là một sự uy hiếp đơn giản.
Có Tiểu Mạch chớp chớp mắt, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cảm ơn.”
“Thứ anh muốn không phải là lời cảm ơn, Có Tiểu Mạch, thời gian tối nay thuộc về anh, được không?”
Là ý gì?
Mộ Bắc Ngật không nói nhiều, anh trực tiếp kéo Có Tiểu Mạch lên xe, xe lập tức phóng đi.
Có Tiểu Mạch thời niên thiếu, mong chờ vào một tình yêu đẹp, hy vọng trong tương lai sẽ cùng người mình yêu bước lên vòng đu quay cao nhất Kinh Đô, rất tiếc, về sau chỉ là điều hoang đường mà thôi.