Chương 462:
Nhưng có tổng giám đốc Mộ đứng sau chống lưng thì bà ta cũng không thể cậy mạnh được.
Hoàng Mai nhìn Cố Tiểu Mạch một cái, không cam lòng lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Hoàng Mai xoay người chuẩn bị rời khỏi đó thì nghe thây Dịch Bách ở sau lưng đang báo cáo với Cố Tiểu Mạch: “Tạm thời bây.
giờ tổng giám đốc Mộ đang họp vì thế đã cho hộ lý trông chừng Nám Nám, một lát nữa tôi sẽ đến thay cô áy.”
“Được, cảm ơn anh, Dịch Bách.”
Có Tiểu Mạch cũng không cảm thấy lo lắng, tiếp tục chỉ đạo mọi người sắp xép lại phòng làm việc, Hoàng Mai nghe tháy thề thì nhanh chân bước ra ngoài.
Dịch Bách ở lại xem một lúc, khi anh ta nhìn thấy Có Tiểu Mạch thì mí mắt nhàn nhạt, không biết tổng giám đốc Mộ có phát hiện hay không, nhưng Dịch Bách thì luôn cảm tháy Có Tiểu Mạch không giống với trước kia.
Cô khi xưa không màng danh lợi, có thế giới riêng của mình, nhưng bây giờ, trên người cô mang một gánh nặng hét sức to lớn khiến cô phải kiên cường, không thể nhẫn nhịn được.
Một lúc sau, Dịch Bách nói ra những điều trong lòng mình: “Có Tiểu Mạch, tại sao trước đây cô lại từ chức thế? Ở lại công ty không phải tốt hơn sao?”
“Giám đốc muốn chơi quy tắc ngầm với tôi.”
Có Tiểu Mạch nghe thấy thế thì hời hợt kể lại tranh cháp xảy ra hôm đó.
Dịch Bách nhanh chóng cảm thấy nghẹn lời, ngay sau đó lại nổi nóng, cái gì? Anh ta phải báo cáo chuyện này cho tổng giám đốc Mộ. Thế mà lại xảy ra chuyện như thế.
“Thề tại sao cô lại quyết định mở phòng làm việc riêng chứ? Tổng giám đốc Mộ vẫn có đủ khả năng đề bảo vệ…. cô mà.” Dịch Bách nhẹ giọng nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Có Tiểu Mạch.
Có Tiểu Mạch khẽ nhấp đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt trở nên ảm đạm, nói mà không mang chút ưu tư nào: “Tiền mình kiếm được nhiều như thế, sao hôm nay anh lại hỏi nhiều như vậy chứ? Sao anh có thể giả ngây ngô trước mặt Mộ Bắc Ngật lâu như thế chứ?”
Đột nhiên bị hỏi ngược lại khiến Dịch Bách nghẹn lời, anh ta nhanh chóng im lặng.
Ở bệnh viện, trong phòng bệnh, Nám Nám đang vừa xem tạp chí mỹ nam vừa truyền dịch.
Có một người bên ngoài phòng bệnh đang từ từ bước vào, bảo vệ đứng canh cửa lên tiếng hỏi: “Bà là ai? Bệnh nhân không thẻ bị làm phiền, người ngoài không thể tùy tiện vào được.”
Hoàng Mai đứng bên ngoài liếc thây Nám Nám, trong lòng chửi thằm, đáng chét, đứa con gái chét tiệt này mà cũng được đối đãi như thề.
Trên mặt bà ta nhanh chóng tươi cười: “Y tá, tôi là bà ngoại của con bé, tôi rất quen thuộc với Nám Nám, con bé bị bệnh nên bà ngoại đến thăm con bé, không lẽ không được sao?”
“Có thật không?” Y tá hoài nghỉ lên tiếng.
Hoàng Mai nghiền răng, chứ không lẽ là giả sao?
“Không tin thì cô có thể hỏi Nám Nám, hỏi xem con bé có quen biết tôi hay không.”
Cô y tá đồng ý, xoay người bước vào phòng bệnh.
Đứng ngoài cửa, Hoàng Mai nhìn thây ánh mắt tinh tường của Nám Nám đang nhìn về phía mình, lúc này Nám Nám đã bỏ tạp.
chí mỹ nam xuống khỏi tay, bà ngoại xấu xa hôm nay lại chủ động đến thăm để Nám Nám có trò tiêu khiển.
Vì thế, Nám Nám ngọt ngào nói với cô y tá: “Chị y tá à, đó đúng thật là người em quen, chị cứ cho bà ấy vào đi.”
“Được.” Thấy dịch truyền đã hét, ý tá rút kim truyền ra khỏi tay Nám Nám, sau đó mới yên tâm ra ngoài.
Hoàng Mai đột nhiên nhớ tới lần trước khi đưa Nám Nám về nhà, cũng biết được cô bé này rất thông minh lanh lợi, không phải người dễ lừa gạt.
Lần này, bà ta phải cố gắng khuyên cô bé về nhà, sau đó mượn điểm yếu này để uy hiếp Có Tiểu Mạch.