Chương 460:
Ngón tay Có Tiểu Mạch sững lại, sao cô có cảm giác, mình như một người thừa vậy.
Trời ơi, quả nhiên khi đã giải quyết hét hiểu lầm với Mộ Bắc Ngật, anh liền đến cướp đi con gái của cô!
Có Tiểu Mạch đã xem hét một lượt các nơi ở Kinh Đô, trước mắt đã quyết định địa điểm, chuẩn bị mở thầu cho các nhà đầu tư.
Thật không may, Nam Thần An và Mộ Bắc Ngật lại cùng nhìn trúng một dự án, cả hai đều đang có ý cạnh tranh với nhau.
Chỉ có Cố Tiểu Mạch ngốc nghếch mới không biết, đây là cuộc tranh giành giữa hai người đàn ông, để tuyên bố chủ quyền!
Có Tiểu Mạch liếc nhìn món đồ trang trí đã hoàn thành, lại nghe thầy bên ngoài truyền đến tiếng động.
Cô khẽ nhíu mày, khó hiểu nhìn ra ngoài, lại thầy một người mà cô không thật sự không muốn gặp.
Căn phòng không lớn cũng không nhỏ, bên trong đặt một bộ bàn ghế sofa đơn giản, tạm thời dùng làm phòng làm việc.
Hoàng Mai trang điểm thành một quý cô, nhìn bốn phương tám hướng khắp phòng làm việc, lại liếc nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Có Tiểu Mạch, trong lòng hận tới nổi nghiền răng, đúng là tốt số, có Mộ Bắc Ngật và Nam Thần An cùng lúc bảo vệ, như hỗ mọc thêm cánh!
Bà ta phải phá hủy một thứ gì đó, hoặc phải vơ vét được cái gì đó!
Hoàng Mai hắng giọng, giọng điệu sắc bén: “Có Tiểu Mạch, hôm qua tại hôn lễ, cô đã tự mình phá hỏng đám cưới của chị gái cô, cô có biết ba cô đã tức giận nhiều thế nào không, cô vậy mà còn sức ở đây trang trí phòng làm việc của mình!”
Có Tiểu Mạch tỏ vẻ thờ ơ, như xem lời nói của Hoàng Mai là gió thoảng qua tai, bộ dạng như không quen biết và giao công việc còn lại cho nhân viên.
Hoàng Mai nhìn thấy điệu bộ không thèm đề ý của Có Tiểu Mạch, càng tức giận co người lại, từ ghế sô pha đứng “vọt” dậy: “Có Tiểu Mạch! Cô có nghe thấy lời tôi nói không!”
“Làm sao tôi có thể không nghe tháy tiếng ruồi nhặng đang vo ve ở đây, bà có nghe thấy không? Cố phu nhân.”
Có Tiểu Mạch ngiêm nghị cau lại, ánh mắt cuối cùng quay lại dừng trên người Hoàng Mai.
Sắc mặt Hoàng Mai đột nhiên trở nên khó coi vô cùng, chết tiệt, dám nói bà là đám ruồi nhặng bay loạn xạ!
Hoàng Mai ngay lập tức chỉ vào mũi Có Tiểu Mạch và giận dữ mắng: “Có Tiểu Mạch, đừng quá đắc ý, ba mày sẽ không bỏ qua cho mày đâu, thật không biết xáu hổ, thanh danh của dòng họ Có của chúng ta ở Kinh Đô đã bị mày hủy họai rồi!”
“Người làm hỏng thanh danh nhà họ Có là Có Lan Tâm, để ý đến danh tiếng của nhà họ Cố cũng là máy người, không phải tôi, nhà họ Gố liên quan gì tới tôi? Câu này tôi nghĩ bà rất quen thuộc đó, năm năm trước, chính miệng bà nói như vậy với tôi mài”
Bây giờ chạy đến đây chất vấn cô, điên rồi sao?
Sắc mặt ôn hòa của Có Tiểu Mạch liền trở nên lạnh lẽo, nhìn Hoàng Mai cuồng loạn, lộ ra bộ mặt thật, từng bước đi về phía cô.
“Có Tiểu Mạch! Mày đã cướp mát chồng của Lan Tâm, mày ÿ thế ức hiếp người khác như thế, mày với mẹ mày là cũng một loại, tiện…”
Lời khó nghe của Hoàng Mai chưa kịp mắng ra, sắc mặt Có Tiểu Mạch vô cùng lạnh lùng, đôi mắt cô lạnh lẽo đến thầu xương, cô đột nhiên bước tới, trực tiếp nắm chặt lầy cánh tay của Hoàng Mai.
Hai người nhát thời đứng gần với nhau, Hoàng Mai có thẻ tháy rõ sự lạnh lẽo trong mắt Có Tiểu Mạch, bà ta co người lại, có chút sợ hãi.
May là, Có Tiểu Mạch không ra tay đánh bà ta.
Hoàng Mai thằm thở phào một hơi, chỉ thầy đôi môi đỏ mọng của Có Tiểu Mạch khẽ mở ra, giọng nói lạnh lùng: “Đừng ở trước mặt tôi nói những câu không đúng về mẹ tôi, gây tổn thương các người từ đầu đến cuối chính là Cố Chắn Hải, ông ta ở dưới quê đã có bà rồi, lại lên thành phó giả danh đi lừa bịp, lửa dối luôn sự chân thành của mẹ tôi, bà nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng một chút, có trách thì trách tên phề vật Có Chắn Hải, còn nữa… “
Nhìn khuôn mặt của Hoàng Mai từng chút từng chút trở nên khó coi, ánh mắt của Có Tiểu Mạch lộ ra tia lạnh lẽo.
Hoàng Mai đột nhiên giãy giụa khỏi tay Có Tiểu Mạch, vẻ mặt trầm xuống, không ngừng lùi về chỗ cũ: “Được lắm, mày được lắm, Có Tiểu Mạch, mẹ mày mắt sớm, mày nghĩ thử xem ai đã nuôi mày lớn, nhiều năm như vậy, tao cho mày ăn uống, vậy mà mày quay lại cảnh cáo tao, quả đúng là nuôi con gái thì không được cảm ơn, bây giờ Lam Tâm bị mày hại ra nông nồi này, mày nhát định phải đền bù cho tao, cổ phần của công ty mày phải cho nhà họ Cố một phân, về sau tiền kiếm được, tiền hoa hồng cũng phải chia cho nhà họ Cố, xem như là đền công nhà họ có dưỡng dục mày bao nhiêu năm qua, chí ít nhà họ Cố cũng nuôi mày đến năm mười tám tuổi, néu như nuôi phải một kẻ vô ơn, vậy thì nhà học Có thật bát hạnh!”