Chương 410:
Trái tim của Cố Tiểu Mạch muồn nổ tung, khuôn mặt đỏ ửng phẫn nộ, cô hận không thể đào cái hố dưới đất rồi chui xuống đó.
Cô không quan tâm điều gì nữa, hung dữ nhắc chân lên đạp vào đùi của Mộ Bắc Ngật, lúc Có Tiểu Mạch có hành động này Mộ Bắc Ngật đã nhận ra ngay lập tức.
Mộ Bắc Ngật nhanh hơn cô một bước, anh kẹp chặt chân của cô, lúc trước chỉ có nửa người Mộ Bắc Ngật đè lên Có Tiểu Mạch nhưng lúc này, cả cơ thể anh đều đè lên cơ thể nhỏ bé của Có Tiểu Mạch.
Ưm… đây là trừng phạt.
Có Tiểu Mạch hoảng hót, Mộ Bắc Ngật không nhịn được, anh đưa tay ra véo má Có Tiểu Mạch, “Có Tiểu Mạch, cô ngại thật rồi.”
“Thế thì sao?”
“Đáng yêu lắm.” Lúc Mộ Bắc Ngật nói ra lời này, khóe miệng anh cong lên, ánh mắt nhìn Có Tiểu Mạch có chút dao động.
Có Tiểu Mạch bực bội nhưng Mộ Bắc Ngật bỗng buông cô ra, người cô cũng không còn thấy nặng nữa.
Có Tiểu Mạch nhìn Mộ Bắc Ngật chống tay xuống giường muốn đứng lên, cô cũng lập tức chuẩn bị ngồi dậy.
Nhưng không ngờ, Mộ Bắc Ngật vừa nhắc chân lên, cơn đau ập đến, Mộ Bắc Ngật không kịp đề phòng, cơ thể ngã về phía trước.
“Aaal”
Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng hét thát thanh của Có Tiểu Mạch.
Có Tiểu Mạch mặt đỏ ửng, cô đang tức giận! Người đàn ông này không phải buông cô ra rồi sao? Anh lại giỏ thủ đoạn gì vậy?
Mộ Bắc Ngật lại một lần nữa đè lên người Có Tiểu Mạch, hai cơ thể dính chặt lầy nhau không có một khe hở, Có Tiểu Mạch nổi giận, “Mộ Bắc Ngật, anh cố tình!”
Cô trực tiếp ụp tội danh lên đầu Mộ Bắc Ngật, rốt cuộc là điều ngoài ý muốn hay kề hoạch từ trước, đối với Mộ Bắc Ngật mà nói, không hề quan trọng chút nào.
Anh ngắng đầu nhìn Có Tiểu Mạch, “Có Tiểu Mạch, néu cô đã nói tôi có tình…”
Mộ Bắc Ngật còn chưa nói xong đã hung dữ hôn lên môi Có Tiểu Mạch, không hề dịu dàng.
So với những lần trước đây thì lần này mãnh liệt hơn nhiều, môi Có Tiểu Mạch đau nhức nhưng anh đã cắn chặt, cô chẳng có cơ hội mà né tránh.
Cô có chút sợ hãi, cô chưa bao giờ trải qua chuyện này, hai chân mềm nhữn.
Mộ Bắc Ngật nhận ra người phụ nữ đã ngoan ngoãn, ánh mắt anh hiện lên sự vui mừng, buông ra sao? Không bao giờ nhé!
Anh hôn rất sâu rất mãnh liệt, hôn mãi không thôi, mỗi lần hôn mệt rồi, Có Tiểu Mạch cho rằng anh sẽ buông cô ra thì Mộ Bắc Ngật lại hôn tiệp.
Mười phút trôi qua Mộ Bắc Ngật mới hài lòng buông Có Tiểu Mạch ra, mặt Có Tiểu Mạch đỏ bừng như con tôm luộc chín, cô ngại ngùng.
Cô nằm nửa người trên giường, lúc Mộ Bắc Ngật kéo cô dậy, hai chân cô tê nhức, cô không dám đứng lên, cô sợ sẽ ngã sắp mặt ra đó…
Có Tiểu Mạch ngồi ở trên giường, đôi môi lóng lánh ướt át, Mộ Bắc Ngật đứng ở bên cạnh, cúi đầu nhìn đôi môi của cô, ánh mắt đắc ý và vui mừng.
Anh cười thầm một tiếng khiến tim Có Tiểu Mạch đập loạn nhịp.
Có Tiểu Mạch ép mình phải bình tĩnh lại, đợi khi chân hét tê rồi cô lập tức đứng lên, cô không nhìn Mộ Bắc Ngật nữa, lạnh lùng nói: “Nếu vét thương của Tổng giám đốc Mộ đã xử lý xong, chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.”
Cô thương tình bôi thuốc cho anh, cuối cùng bị anh hôn cho không còn gì, thật là lời lãi cho anh quá!
Mộ Bắc Ngật đáp một tiếng, vốn định đi lên phía trước nắm tay Có Tiểu Mạch nhưng lúc này Có Tiểu Mạch rõ ràng là đang tức giận, nghe thấy giọng nói của Mộ Bắc Ngật xong, cô không chút chậm trễ, vội vàng bước ra bên ngoài!
Hận không thể nhanh chóng rời khỏi căn phòng khiến người ta ngạt thở này!
Dịch Bách ở bên ngoài đợi Mộ Bắc Ngật đi xuống, Tưởng Nguyên Thanh đã được đưa đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra, chứng cứ đầy đủ nên chuyện ngồi tù là chắc chắn 100%.
Cậu ta một mình ngồi rong xe, im lặng chờ đợi.
Bệnh viện từ từ xuất hiện hai người đang đi ra ngoài, Dịch Bách nhìn thấy lập tức xuống xe, “Sép.”
Có Tiểu Mạch đi ở phía trước, tầm mắt của Dịch Bách từ chỗ Mộ Bắc Ngật chuyện sang Có Tiểu Mạch, lúc Dịch Bách nhìn thầy khuôn mặt của Có Tiểu Mạch…