Chương 408:
“Aaaa” Tưởng Nguyên Thanh gào hét thảm thiết, Có Tiểu Mạch không chút nẻ nang cào vào vai Tưởng Nguyên Thanh, ăn miếng trả miếng!
Có Tiểu Mạch từ trên cao nhìn Tưởng Nguyên Thanh, “Vợ của anh bị thương nhưng anh lại dùng cách đau thương này để trả thù toàn xã hội, anh đã làm hại bao nhiêu cô gái vô tội, Tưởng Nguyên Thanh, anh cho rằng vợ của anh sẽ cho rằng anh làm như thề này là đúng sao?”
“Cô không có tư cách để phê bình tôi, hơ hơ, lúc đó tôi đúng là đã lưu tình với cô, trực tiếp cho cô một cái tát rồi lấy máu của cô, IHHỚ….
“Aaa”
Tưởng Nguyên Thanh còn chưa nói xong, Có Tiểu Mạch đã lạnh lùng cằm dụng cụ y tế lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự dữ tợn, cô đập vào người Tưởng Nguyên Thanh, chạm vào trán, máu ứa ra.
“Còn nói nữa không?” Có Tiểu Mạch từ từ ngồi xuống, ánh mắt sắc nhọn lạnh lẽo nhìn Tưởng Nguyên Thanh.
Tưởng Nguyên Thanh không phản kháng được cũng không báo thù được, anh ta bị bốn năm người giữ chặt, anh ta chỉ có thể cắn răng nhìn Cố Tiểu Mạch.
“Tưởng Nguyên Thanh, ghi chép phạm tội của anh đều ở đây, anh không thoát được đâu, mau nói ra người đứng đằng sau giao dịch với anh là ai, nếu nói ra có thể sẽ được giảm nhẹ trừng phạt.”
“Mẹ nó!” Tưởng Nguyên Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt, anh ta hận không thể xé vụn cô ra, nều người phụ nữ này dính vào thứ mà anh ta mới tạo ra, vậy thì thật sảng khoái!
“Vậy thì chỉ có thể để chú cảnh sát thẩm vần anh rồi.” Có Tiểu Mạch chớp mắt đứng lên.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Mộ Bắc Ngật, Dịch Bách đưa Tưởng Nguyên Thanh đi đến đồn cảnh sát.
Có Tiểu Mạch nắm chặt tay, ngoái đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng vai áo đã đẫm máu, khuôn mặt đẹp trai trắng bệch.
Tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, “Trước đây cũng bị thương, tại sao anh không nói cho tôi biết?”
“Không đáng ngại.”
Mộ Bắc Ngật hững hờ trả lời, anh nhìn thấy Có Tiểu Mạch lao đến trước mặt mình, nắm chặt tay giả vờ đánh vào vai anh.
Lực của cô không mạnh, đánh lên người anh cũng không đau lắm, nhưng vết thương trên vai Mộ Bắc Ngật lại đau dữ dội.
Mộ Bắc Ngật bát ngờ kêu một tiếng, mặt mày nhăn nhó.
Sống mũi Có Tiểu Mạch cay cay, “Còn nói là không đau?”
“Có Tiểu Mạch, không ngờ lực của cô cũng mạnh ghê.”
“Không nhìn tháy vừa rồi tôi cào xước vai trái của Tưởng Nguyên Thanh đến chảy máu sao?” Có Tiểu Mạch mắp máy đôi môi hồng hào của mình, đại khái là cô không ngờ, sau khi trải qua sự nguy hiểm hai người lại có thể nói chuyện một cách thoải mái như thế.
Mộ Bắc Ngật lên tiếng một cách đáng tiếc: “Không tốt rồi, hai chúng ta đều bị thương ở vai rồi Có Tiểu Mạch đột nhiên có chút phẫn nộ, cô quở trách Mộ Bắc Ngật, “Thế nên tại sao không nói cho tôi biết anh bị thương ở vai? Làm tôi mới cào có một bên vai đã để anh ta đi rồi.”
Không thẻ không nói khí thế hừng hực của Có Tiểu Mạch lúc này khiến Mộ Bắc Ngật rát vui, anh nhếch miệng cười nhìn Cố Tiểu Mạch.
Anh bị thương nặng như thé, Có Tiểu Mạch lập tức đi tìm nước khử trùng và băng gạt xử lý vết thương cho Mộ Bắc Ngật!
Đợi Mộ Bắc Ngật đi đến giường, ngồi xuống, cởi áo vest, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong.
Chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi đãm máu đỏ, nhìn thôi cũng thấy đáng sợ!
Nhát là chỗ vai áo, đỏ rực một mảng!
Có Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, cô cúi đầu đi đến chỗ Mộ Bắc Ngật, nhẹ nhàng cần thận dùng kéo cắt chỗ vai áo sơ mi của anh, vết thương lộ ra ngoài, mũi dao đâm không quá sâu, có một vét sẹo rất rõ ràng, còn dụng cụ y tế chỉ làm xước da bên ngoài.
Có Tiểu Mạch xử lý một cách tỉ mỉ, vành mắt đẫm lệ, vết thương ở chân, vết thương ở vai, tắt cả đều là vì cô mà bị thương.
Anh vì cô mà có rất nhiều vết sẹo trên người!
Mộ Bắc Ngật nhìn thây nước mắt long tròng trên đôi mắt của Có Tiểu Mạch, anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Lầy vét thương ra đề cô đau lòng có phải là một chuyện rất bỉ ổi không?”
Ngón tay của Có Tiểu Mạch khựng lại, cô rửa sạch vết thương cho Mộ Bắc Ngật, không trả lời câu hỏi của anh.