Chương 370:

 

“Anh Nam, em có chừng mực, anh ta… không hề làm ra chuyện gì thật sự làm hại đến eml”

 

Một câu nói này khiến Nam Thần An cảm thấy sợ hãi, giống như hiểu ra điều gì đó, sau đó ánh mắt liền hướng về chiếc điện thoại mà Cố Tiểu Mạch đang nắm chặt trong tay, khi anh vừa đi đến gần thì cũng không thể nhìn được quá rõ ràng, nhưng cũng có thể nhớ được tiêu đề của bài đăng.

 

Trời đã khuya, Nam Thần An ngồi một mình trong phòng làm việc ở trong nhà, chăm chú nhìn vào trang web trước mặt.

 

Đứa con của Cố Lan Tâm không phải của Mộ Bắc Ngật? Vậy thì thật tồi tệ.

 

Các khớp ngón tay thon dài của Nam Thân An gõ trên bàn phím, lây danh nghĩa của Có Tiểu Mạch đề gửi địa chỉ trang web cho.

 

Có Lan Tâm, sau khi làm xong mọi chuyện, gương mặt của Nam Thân An lại hoàn toàn không có chút biểu cảm chột dạ hay áy náy nào, sau đó ánh mắt lại chuyển động về thị trường chứng khoáng ở bên cạnh, gương mặt lộ vẻ nguy hiểm.

 

Sáng sớm hôm sau, mặt trời bắt đầu mọc.

 

Có Tiểu Mạch đã lấy lại được cam đảm, sau khi đưa Ná Nám đến nhà trẻ thì mới lái xe đi đến công ty Mộ Thị.

 

Sau một thời gian dài vắng mặt lúc này Cố Tiểu Mạch đi vào trong công ty tráu ngược lại có cảm giác như đến một thế giới xa lạ.

 

Cô đi thẳng lên đến tầng cao nhát, tình cờ bắt gặp Dịch Bách, rất hiển nhiên khi Dịch Bách nhìn thấy cô cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng!

 

“Cố Tiểu Mạch… sao cô lại, sao cô lại ở đây!” Dịch Bách mở to mắt, không dám tin mà liên tục dụi mắt, nghi ngờ người trước mặt có đúng thật là Cố Tiểu Mạch hay không?

 

Có Tiểu Mạch với gương mặt bình tĩnh, “Hôm nay là thứ hai, tôi không nên đền đề làm việc sao?”

 

“Ò, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không đến đây nữa. Hôm qua, sếp ở trong văn phòng suốt đêm cũng không chịu nghỉ ngơi, vét thương ở chân đến hiện tại vẫn chưa được bôi thuốc, tôi vốn định mua cho sếp một chút đồ ăn sáng nhưng lại bị sếp đuổi thẳng cổ ra ngoài, thật ra hiệu suất công ty sa sút là chuyện bình thường, nhưng hiện tại sếp đang chọc giận lão Mộ nên có một chút không nên cũng sẽ bị sếp tức giận dọa nạt, dù sao thì lòng sếp cũng đang khó chịu.”

 

Không biết là cố ý hay vô tình, tóm lại khi Dịch Bạch nói câu này, ánh mắt anh ta vô ý hay có ý liếc nhìn Có Tiểu Mạch như đang muốn xem xét phản ứng của cô vậy!

 

Có Tiểu Mạch nghe thấy những lời đó, trong lòng thực sự có chút trững lại, sau đó thì sắc mặt cũng dần dân trùng xuống.

 

Đến giọng nói cũng có chút kỳ lạ, “Chân của anh ta.”

 

“Mặc dù hàng ngày sếp đều đi lại rất bình thường, nhưng vết bỏng lớn như vậy sao có thẻ không có chuyện gì được? Bác sĩ nói anh ấy bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhát, vét sẹo chắc chắn sẽ theo anh ấy suốt đời.”

 

Những lời của Dịch Bách đã đụng đến nơi mềm yếu nhát trong trái tim của Có Tiểu Mạch, trái tim của cô lại hơi nhói lên.

 

Có Tiểu Mạch cảm thây sống mũi cay cay, sau đó bình tĩnh lại: “Để tôi đi mua đồ ăn cho.”

 

Nhìn bóng lưng của Có Tiểu Mạch đi khỏi, Dịch Bách gật đầu, Có Tiểu Mạch đến đây rồi thì sếp sẽ vui vẻ hơn một chút đó nhỉ?

 

Khóe miệng nở nụ cười đắc thắng, anh ta đắc ý trở về văn phòng chuẩn bị báo cáo với sếp của mình, vừa bước chân vào văn phòng liền nhìn thấy sếp đang ngồi ở đó họp qua cuộc gọi video, “Nội dung hợp tác ban đầu đã được thảo luận xong xuôi, nhưng lại bị người nào đó chen ngang, tôi còn không biết công ty nào khác ở Kinh Đô này dám âm thầm đánh cắp nó?”

 

Mộ Bắc Ngật nỗi giận đùng đùng, đập tay xuống bàn làm nó rung lắc đề nỗi chiếc cốc trên bàn cũng vì thể mà chuyển động.

 

Dịch Bách giật mình một nhịp, yên lặng chờ: sếp họp xong.

 

Khoảng chừng mười phút sau, Mộ Bắc Ngật với sắc mặt lạnh lùng tắt điện thoại, ánh mắt như dao chuyển động liếc nhìn Dịch Bách đang đứng đó, “Đứng đó làm gì?”

 

“Thưa sếp, đến bây giờ mà anh vẫn chưa còn chưa ăn sáng.”

 

“Coi như lời nói của tôi như gió à?” Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, dường như không khí lay động bỗng chốc dừng lại vậy.

 

Dịch Bách im như thóc, đến thở cũng không dám thở quá mạnh, rón rén lui ra ngoài.

 

Mộ Bắc Ngật lúc này mới chống tay đứng dậy, ai biết được khi anh vừa đứng dậy thì một cơn đau thấu tim từ chân phải truyền đến, nhát thời, Mộ Bắc Ngật lại không thẻ duỗi thẳng chân được!

 

Khuôn mặt tuần tú tái nhợt, những đường gân xanh trên trán cũng nổi lên, nhưng Mộ Bắc Ngật lại chỉ có thể có chấp mà kiên trì, từ nhỏ đến lớn anh đều phải tự mình độc lập, tự mình gánh chịu mà tiến về phía trước.

 

Nếu lần này Mộ Thị xảy ra chuyện gì, lão Mộ nhát định sẽ sống chét mà dọa nạt Mộ Bắc Ngật.

 

Anh trầm giọng chửi bới một tiếng, , vẻ mặt khó coi gắng gượng đứng dậy, khập khiễng đi về phía ghé sô pha, còn Có Tiểu Mạch vừa đi tới cửa văn phòng đã nhìn thấy cảnh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play