Mộ phu nhân không thể bộc lộ ra cảm xúc của mình, một tay dìu Mộ Thiếu Lãnh dậy, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Mộ Bắc Ngật, chỉ có thể căm hận trong lòng, tìm cơ hội trả thù.
“Mẹ, mau đưa con đến bệnh viện!”
Mộ phu nhân làm sao có thể không nhìn ra ý định của Mộ Thiếu Lãnh, nghe lời nói, “Được được, mẹ đưa con đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Người làm ở tầng dưới ai làm việc nấy, cần cù chăm chỉ làm việc của mình, Mộ Bắc Ngật rời đi nhưng không có một người nào ra tiễn, chẳng hề giống cậu chủ của nhà họ Mộ chút nào.
Mộ Bắc Ngật ra khỏi ra họ Mộ, sắc mặt u ám không hề dịu đi, anh quay đầu nhìn căn nhà cũ của nhà họ Cố, mép nhếch lên đầy khinh bỉ, mấy năm nay, anh sớm đã điều tiết cảm xúc của mình, trái tim lạnh như băng, không ai lay động nổi.
Chút chuyện cỏn con này không thể nào lọt vào mắt anh được.
Trong nhà họ Mộ đâu đâu cũng là tai mắt của ông Mộ, Mộ phu nhân lo lắng dìu Mộ Thiếu Lãnh, đến tận lúc ngồi lên xe, Mộ phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ vào tai Mộ Thiếu Lãnh, “Mộ Bắc Ngật đã định ngày cưới, gần người thừa kế thêm một bước rồi, nếu Cố Lan Tâm có con của Mộ Bắc Ngật, sẽ càng bất lợi với chúng ta.”
“Mẹ, hai tháng nữa mới kết hôn cơ mà, con nhất định sẽ khiến ông nội suy nghĩ lại, Mộ thị chỉ là tạm thời giao cho Mộ Bắc Ngật quản lý thôi, ông nội chỉ coi anh ta là một quân cờ, thậm chí đối xử như người làm, Mộ thị sớm muộn cũng là của Mộ Thiếu Lãnh con, có điều, cái thái độ coi thường người khác của anh ta, con phải dạy cho anh ta một bài học!” Mộ Thiếu Lãnh mặt mày sa sầm nói.
Chỉ một giây sau, lập tức trở lại trạng thái như trước, đau đớn đỡ lấy lưng, gào khóc thảm thiết đến bệnh viện.
Lúc Mộ Bắc Ngật quay về nhà, Cố Lan Tâm đã ở đây đợi anh cả buổi tối, anh có thể đưa Cố Tiểu Mạch về đây qua đêm, thì cô ta - vợ sắp cưới danh chính ngôn thuận của anh tất nhiên có thể qua đêm ở đây rồi! Cô ta phải cố gắng thăm dò tình cảm của Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật bước vào phòng khách, nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt sáng lên trong phòng bếp, chỉ duy nhất chỗ đó có ánh điện khác màu với những chỗ khác trong nhà, có chút lạ thường, là Cố Lan Tâm khăng khăng đòi đổi.
Cố Lan Tâm không thích gam màu lạnh, nhưng lại không dám tự ý quyết định, liền nũng nịu đòi anh đổi đèn trong bếp thành gam màu nóng, như vậy lúc Cố Lan Tâm nấu đồ ăn cho anh sẽ không cảm thấy sợ hãi lẫn trống rỗng, Mộ Bắc Ngật vẫn luôn cảm thấy mặc nợ Cố Lan Tâm thế nên đáp ứng yêu cầu của cô ta.
Lúc này nhìn hình bóng của Cố Lan Tâm, dường như nhìn thấy Cố Tiểu Mạch.
Sau đó nghĩ đến những lời người phụ nữ đó nói lúc chiều, sắc mặt anh tối đi.
Cô làm sao có thể xuất hiện ở nhà anh, nấu đồ ăn cho anh, cô chỉ mong có thể tránh xa anh ra!
Mộ Bắc Ngật bước chân đi đến phòng bếp, lúc anh bước đến trước mặt Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm quay đầu lại, kinh ngạc hét lên một tiếng, ngay lập tức nở nụ cười tươi rói, “Bắc Ngật, anh về rồi à?”
Giọng nói của Cố Lan Tâm tức khắc kéo anh về thực tại, chớp chớp mắt, người trước mắt chắc chắn là Cố Lan Tâm.
Mộ Bắc Ngật dịu dàng nói, “Đang làm gì đấy?”
“Bắc Ngật, anh hôm nay muộn mới về nhà, em định làm bữa đêm mà anh thích, anh vừa từ nhà cũ về sao?” Cố Lan Tâm cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ người Mộ Bắc Ngật, tay anh còn đang cầm văn kiện, không khó để đoán được, Mộ Bắc Ngật về nhà cũ một chuyến.
Cố Lan Tâm biết Mộ Bắc Ngật không có tình cảm gì với nhà cũ, quanh năm một mình ở bên ngoài, cô ta tắt bếp, chủ động bước đến ôm lấy Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, đừng buồn nữa, được không?”
Giọng nói êm ái thử làm tan trái tim băng giá của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Lan Tâm, tuy không rung động, nhưng lòng cảm kích và ý nghĩ đền bù cho cô ta chưa từng giảm đi.
“Được, nghe em đó.”
Cố Lan Tâm vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng buông anh ra, tiếp tục nấu nốt đồ ăn.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Mộ Bắc Ngật lặng lẽ ăn cháo, hờ hững nói, “Lát nữa anh đưa em về nhà.”
Lời vừa dứt, tay Mộ Bắc Ngật bỗng nặng trịch.
Bàn tay mềm mại của Cố Lan Tâm nắm lấy tay Mộ Bắc Ngật, giọng điệu có vài phần khẩn cầu, “Bắc Ngật, tối nay em không muốn về nhà, em muốn ở lại đây, được không?”
Mộ Bắc Ngật đưa mắt lên nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy không biết che giấu đi cảm xúc gì, lại giống như dò xét gì đó.
Thấy ánh mắt chân thành tha thiết, Mộ Bắc Ngật đồng ý, “Được, ở đây có phòng khách, lát nữa bảo người làm dọn dẹp một chút.”
Cố Lan Tâm được ở lại như mong ước, nhưng không được ở cùng một phòng với Mộ Bắc Ngật, trong lòng đắng chát, nhưng lại tự lừa dối mình có thể ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật là được rồi.
Bốn năm trước, Mộ Bắc Ngật đón cô ta về, hai người lúc thì vô cùng thân mật lúc lại có cả một khoảng cách lớn, anh rất tốt với cô ta nhưng chỉ giới hạn ở vật chất, hoặc là tình cảm đơn giản.
Giữa hai người hoàn toàn không có hưng phấn hay yêu đương ngọt ngào như những đôi tình nhân khác, lúc mới đầu, Cố Lan Tâm cho rằng vì hai người mới chung sống với nhau, từ từ phát triển là được, cô ta cố gắng suốt bốn năm.
Cố Tiểu Mạch xuất hiện khiến Cố Lan Tâm không ngừng lo lắng, cô ta thu lại ánh mắt, suy nghĩ cho bước tiếp theo.
Sáng ngày hôm sau, lúc Cố Lan Tâm tỉnh giấc, Mộ Bắc Ngật đã đến công ty, người làm chăm sóc chu đáo Cố Lan Tâm, đồng thời làm bữa sáng cho cô ta.
Cố Tiểu Mạch cầm số tiền vừa rút ra mang đến tòa nhà Mộ thị.
Anh không cần thẻ, đến lúc đó cô đặt tiền mặt lên bàn của anh xong rồi rời đi, không tin anh sẽ đuổi theo vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết.
Cô nhìn tòa nhà trang hoàng rực rỡ, hít một hơi thật sâu, đi đến quầy lễ tân, “Xin chào, tôi muốn gặp Tổng giám đốc Mộ.”
“Có hẹn trước chưa ạ? Hoặc Tổng giám đốc Mộ nói hẹn gặp ạ?
Cố Tiểu Mạch thu lại tầm mắt, cô…hình như còn không có số điện thoại của Mộ Bắc Ngật.
“Cô giúp tôi báo một tiếng được không, nói tên của tôi chắc anh ta sẽ gặp…”
Nhân viên lễ tân bực mình ngắt lời, “Tổng giám đốc Mộ của chúng tôi rất bận, nếu không có hẹn trước, mời cô đặt hẹn trước rồi quay lại, đừng ở đây lãng phí thời gian của chúng tôi.”
Vả lại, nhân viên lễ tân nhìn cô ăn mặc đơn giản, mặt mũi bình thường, không giống một người nổi tiếng hay cô chủ nhà giàu có, thái độ tiếp đãi kém đi vài phần.
Cố Tiểu Mạch cắn răng, thời đại này vẫn còn người trông mặt mà bắt hình dong!
Lúc ở Anh cô thay đổi những quy tắc cũ, đầu óc sáng tạo đột phá từng bước từng bước đi lên trở thành nhà thiết kế có tiếng tăm, Cố Lan Tâm cáu lên, đang định nói ra thân phận của mình, đằng sau truyền đến giọng nói ngạc nhiên, “Cô Cố?”
Cố Tiểu Mạch thắc mắc quay người lại, Dịch Bách đang trợn mắt nhìn cô.
Quả nhiên là cô!
Dịch Bách bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, “Cô Cố, cô đến Mộ thị có chuyện gì vậy?”
“Dịch Bách, tôi muốn gặp Mộ Bắc Ngật.”
“Á?” Với thái độ của Mộ Bắc Ngật đối với cô Cố, Dịch Bách tất nhiên phải đưa cô đến gặp Sếp, cậu không nghĩ ngợi gì đáp, “Được, tôi dẫn cô đi!”
Nhân viên lễ tân kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, kinh ngạc không chỉ vì thái độ của Dịch Bách với Cố Tiểu Mạch, mà là không ngờ Cố Tiểu Mạch trực tiếp gọi tên Tổng giám đốc Mộ của bọn họ.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất tầng 32, Cố Tiểu Mạch đeo cặp đi ra khỏi thang máy, cách trang trí của tầng cao nhất rất đơn giản trang nhã, bố cục rộng rãi, cả cái tầng cao nhất vô cùng hoang vắng, đập vào mắt là phòng làm việc to đùng của Tổng giám đốc, phòng làm việc của thư ký ở bên cạnh, khiến người ta có cảm giác cực kỳ lạnh lẽo.
Cố Tiểu Mạch chưa bao giờ nhìn thấy phong cách này, phòng làm việc của anh Nam trang trí rất lộng lẫy.
Cô đi cùng Dịch Bách đến phòng Tổng giám đốc, Dịch Bách bảo cô ngồi đợi ở sofa, “Cô Cố, cô đợi một chút, Tổng giám đốc Mộ đang họp, sẽ quay lại sớm ạ.”
“Ừ, được.”
Dịch Bách ra khỏi phòng làm việc, Cố Tiểu Mạch nhìn phòng làm việc của Mộ Bắc Ngật một vòng, bàn làm việc không bừa bộn văn kiện như Cố Tiểu Mạch nghĩ mà sắp xếp vô cùng gọn gàng, góc phía đông bắc thiết kế một căn phòng nghỉ, tiện cho anh và Cố Lan Tâm làm việc sao?
Lúc Cố Tiểu Mạch nhận ra cái ý nghĩ này đang ở trong đầu cô, cô lập tức đưa tay lên đập vào đầu mấy cái, hừ hừ hừ, Cố Tiểu Mạch mày đang nghỉ cái quái gì vậy?
Ánh mắt của Cố Lan Tâm vẫn cứ nhìn về phía phòng nghỉ.
Mộ Bắc Ngật họp xong, nghe báo cáo của Dịch Bách, lúc nghe thấy tên của Cố Tiểu Mạch, anh có chút ngạc nhiên, sau đó sắc mặt âm u cả buổi sáng bỗng dịu đi.
Người phụ nữ đó, đến cúi đầu khuất phục sao?
Lúc Mộ Bắc Ngật về phòng Tổng giám đốc vừa hay bắt gặp ánh mắt không chớp chăm chú nhìn về phía phòng nghỉ của Cố Tiểu Mạch.
Mộ Bắc Ngật hào hứng, cất lên giọng nói lạnh lùng đầy sức hút, “Nghĩ gì vậy?”
“Phòng làm việc của Tổng giám đốc có khác, xa xỉ thật đấy, còn có cả phòng nghỉ.” Cố Tiểu Mạch đang tơ tưởng trên mây, bỗng nhiên vang lên một giọng nói, cô cũng không để ý là ai, ngoan ngoãn trả lời.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, liếc nhìn phòng nghỉ, “Muốn vào xem không?”
“Cũng muốn đó.” Cố Tiểu Mạch gật đầu cái rụp.
Mộ Bắc Ngật bước về phía phòng nghỉ, tầm mắt của Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao gầy, ngay lập tức lấy lại lý trí, trái tim đập thình thịch, bất giác từ sofa đứng lên.
Mộ Bắc Ngật đã nắm vào tay nắm cửa, quay đầu nhàn hạ thoải mái nhìn cô, “Vào xem một chút?”
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch có chút khó coi, hóa ra lúc nãy không phải cô nói chuyện một mình, mà là nói chuyện với Mộ Bắc Ngật.
“Tôi…tôi không xem nữa.”
“Lúc nãy ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, đến lúc này lại chùn chân không dám tiến sao? Cố Tiểu Mạch, không giống với tính cách của cô chút nào.” Mộ Bắc Ngật nhếch mép mỉa mai thêm chút hài hước.
Cố Tiểu Mạch cắn răng, vào xem thì vào xem, Cố Tiểu Mạch cô sợ gì chứ.
Nói xong, Cố Tiểu Mạch sải bước đi về phía phòng nghỉ, lúc bước vào phòng, cơ thể lướt qua ngực Mộ Bắc Ngật, hơi thở của người đàn ông truyền đến, hai má Cố Tiểu Mạch hơi ửng hồng.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, vừa bước vào phòng nghỉ thì nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau.
Lúc này, toàn thân run cầm cập, Cố Tiểu Mạch lập tức làm tư thế phòng bị, đôi mắt nhìn lướt một vòng căn phòng nghỉ to đùng, có giường, tủ quần áo, nhà vệ sinh, đầy đủ đồ trang trí.
Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm, “Cũng khá hợp để làm việc.”
Không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà Mộ Bắc Ngật đi đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, vừa khéo nghe thấy câu nói của cô, khuôn mặt lãnh đạm nở một nụ cười, cơ thể nghiêng về phía trước, nói sát vào tai cô, “Cô, có muốn thử không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT