Chương 329:
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, anh trừng mắt nhìn Cố Tiểu Mạch không chút thương tiếc anh mà rời đi, anh gọi cô lại: “Cố Tiểu Mạch!”
“Tổng giám đốc Mộ, không còn sớm nữa, Tiểu Mạch tiếp tục ở đây sẽ không hay lắm, Tổng giám đốc Mộ không cần vô liêm sỉ đến mức dùng bệnh tình của mình để bắt Tiểu Mạch chăm sóc anh đấy chứ?” Nam Thần An cố tình nói những lời rất khó nghe, anh ta khiến Mộ Bắc Ngật không thốt lên lời.
Nhưng không ngờ, Mộ Bắc Ngật vẫn rất bình tình, đôi mắt anh như con dao lao về phía anh ta, “Nếu tôi nói đúng thế thì sao?”
Chỉ một câu nói, khuôn mặt đẹp trai của Nam Thần An bỗng hiện lên sự độc ác, bầu không khí đóng băng lại.
Cố Lan Tâm đau khổ nhưng không cảm tâm để Cố Tiểu Mạch biết mình sắp không chịu được, cô ta dịu dàng nói: “Bắc Ngật, tại sao bị thương mà không nói cho em, mặc dù lúc sáng anh bảo em về nhà nghỉ ngơi nhưng em vẫn có thể chăm sóc cho anh mà.”
Cố Lan Tâm vẫn không quên âm thầm cảnh cáo Cố Tiểu Mạch đừng có không biết xấu hổ, Cố Tiểu Mạch rất điểm tĩnh, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Nam, chúng ta đi thôi.”
Cố Tiểu Mạch không nghe lời của Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm đến rồi, cô còn ở đây làm cái gì?
Cô nhấc chân bước ra bên ngoài, còn Nam Thần An thì nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt khoe khoang mình là người chiến thắng, sau đó ôm Nám Nám rời khỏi phòng bệnh.
Dịch Bách biết điều đi ra bên ngoài, không dám nhìn ánh mắt đáng sợ của Mộ Bắc Ngật.
Cố Lan Tâm lấy hết dũng cảm, đi đến chỗ Mộ Bắc Ngật, sắc mặt khó coi: “Bắc Ngật, tôi hôm qua chúng ta đã xảy ra quan hệ, bây giờ anh lại ở cùng Cố Tiểu Mạch, anh vứt mắt mũi của em đi đâu chứ, cả Kinh Đô đều biết anh sắp kết hôn với em.”
“Thế nên trước đây anh từng đề cập đến bù đắp, em còn muốn thêm vài điều kiện nữa? Cố Lan Tâm, anh nhớ anh đã từng nói, đừng lừa người dối mình.”
“Em yêu anh, Bắc Ngật, anh nói xem em đã phạm lỗi gì, ngay từ đầu, chẳng phải đều là Cố Tiểu Mạch chen vào tình cảm giữa hai chúng ta sao, tại sao người thứ ba lại cao thượng như thế, em gái của em cướp đi người em yêu nhất, lẽ nào em không nên hận sao? Bắc Ngật, anh mau nói cho em nghe!” Sắc mặt Cố Lan Tâm lại càng tủi thân ủy khuất hơn, cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật với đôi mắt đỏ hoe.
Cố Lan Tâm không kìm nén được mà ôm lấy tay Mộ Bắc Ngật, đau lòng lên tiếng, “Bắc Ngật, trước đây anh từng nói, anh sẽ cưới em, đúng không?”
“Em hận, thế nên hãm hại Cố Tiểu Mạch, đúng không?” Khuôn mặt tuấn tú không có chút ấm áp, giọng điệu sắc nhọn, cay nghiệt.
Dường như đôi mắt đen ngòm đó có thể nhìn thấu nội tâm của Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm bỗng nhiên run cầm cập, cô ta không dám tin rằng Mộ Bắc Ngật sẽ nói ra lời như thế.
Còn cô ta thì nhanh chóng che giấu đi sự lo lắng chột dạ của mình, cô ta né tránh vấn đề: “Bắc Ngật, em không biết anh đang nói gì.”
“Chuyện Cố Tiểu Mạch và Nám Nám bị bắt cóc, anh đang điều tra, nếu em không nhúng tay vào chuyện đó, anh sẽ không tính toán, nhưng nếu để anh biết…” Mộ Bắc Ngật không nói những lời tiếp theo nhưng đủ để Cố Lan Tâm nghe ra sự cảnh cáo.
Cố Lan Tâm mở to mắt, khuôn mặt méo mó khó coi, bàn tay đang nắm chặt tay Mộ Bắc Ngật bỗng buông ra.
“Thế nên, đừng để anh tìm được sơ hở gì.”
Cố Lan Tâm không biết cô ta làm thế nào để đi về nhà họ Cố, mất hồn mất vía khiến Cố Chấn Hải và Hoàng Mai sợ chết khiếp.
Trong phòng khách nhà họ Cố vẫn để bức ảnh chụp chung của bốn người năm đó, cũng chỉ vì muốn tạo ra hình ảnh gia đình hòa thuận hạnh phúc mà thôi!
Hồi cấp ba, Cố Tiểu Mạch xuất sắc hơn cô ta, xinh đẹp hơn cô ta.
Cố Lan Tâm nghe thấy những lời quan tâm nôn nóng của Hoàng Hải ở bên tai thì đôi mắt liền trợn trừng, có chút sợ hãi, trong mắt toàn là những đường máu đỏ, trừng mắt nhìn vào bức ảnh đặt trên kệ tủ.
Lúc này cô ta hận Cố Tiểu Mạch vô cùng, đến chuyện nhìn ảnh của cô cũng không được!
Bỗng nhiên, Cố Tiểu Mạch liền mất đi khống chế mà hất bay cánh tay của Hoàng Hải, lao về chiếc tủ, cắn răng cắn lợi nắm chặt bức ảnh đó, hận thù ném xuống đất.
Ngay lập tức tấm kính vỡ tan, để lộ ra bức hình bên trong, Cố Lan Tâm chậm rãi cúi đầu, không còn gương mặt nho nhã trước kia, đôi mắt đầy thù hận cầm tấm ảnh của Cố Tiểu Mạch lên và xé nát từng chút một.
Hoàng Hải lườm Cố Chấn Hải, dường như đang muốn nói rằng, hãy nhìn con gái ngoan của ông đi, còn người mà bị con gái ngoan của cô châm biếm chính là Cố Tiểu Mạch.
Gương mặt của Cố Chấn Hải trở nên khó coi, trầm lặng nhìn về phía Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, con đang tỏ ra thái độ gì vậy?
Nửa đêm về đến nhà họ Cố thì lại mất kiểm soát như vậy, có chuyện gì thì nói với ba mẹ đi!”
“Ba à! không phải ba muốn “đeo bám” nhà họ Mộ sao? Không phải ngay từ đầu ba đã muốn con nắm thóp được Mộ Bắc Ngật sao?” Cố Lan Tâm ngồi xổm trên sàn nhà, giọng nói lạnh lùng vô cùng, những con sóng trong đôi mắt vùng lên thành bão lớn.