Chương 321:
“Biểu hiện cho tốt? Chi bằng Giám đốc hãy nói cho tôi biết tôi nên biểu hiện như thế nào? Hướng dẫn cho tôi xem một chút?” Cố Tiểu Mạch không giống với trước đây, cô lạnh lùng nói.
Giám đốc kinh ngạc, Cố Tiểu Mạch thật sự dám chống đối cấp trên rồi, chí ít thì trước đây cô còn giống như con thỏ con có thể khống chế!
Giám đốc tức giận đi đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Đây là cơ hội cuối cùng để cô có thể ở lại công ty, nếu cô không nắm lấy thì tôi sẽ kệ cô đấy!”
Ông chủ vừa đến đã bắt cô bán mạng vì công ty, Cố Tiểu Mạch đương nhiên sẽ không làm việc đó.
Đối mặt với Giám đốc, khóe miệng Cố Tiểu Mạch nhếch lên cười khinh khỉnh: “Giám đốc, sợ rằng anh phải tìm người khác rồi, tôi không định tiếp tục làm việc ở đây, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức nghỉ việc!”
“Cố Tiểu Mạch cô!”
“Cô Cố, cô đừng tùy tiện chôn vùi cuộc sống của mình, tôi sẽ đối xử tốt với cô!” Tổng giám đốc Khương đứng lên, nhìn Cố Tiểu Mạch đầy ẩn ý.
Giám đốc cũng trừng mắt đe dọa cô, Cố Tiểu Mạch nói: “Làm sao? Tổng giám đốc Khương thích thiết kế của tôi hay là tôi? Sao ông không nói rõ ràng hơn một chút, là vì cảm thấy những suy nghĩ trong đầu bỉ ổi quá sao?”
“Vương Vĩ Minh, bây giờ tôi chính thức nghỉ việc, anh nhớ làm thủ tục!”
Giọng nói của Cố Tiểu Mạch lạnh lùng đến mức người ta không dám xem thường, sống lưng lạnh toát.
Nhưng dưới hai con mắt đang phẫn nộ, Cố Tiểu Mạch quay người đi ra khỏi phòng làm việc, sau lưng vang lên tiếng hét giận dữ của Giám đốc, “Cố Tiểu Mạch, cô sẽ hối hận đó!”
Cố Tiểu Mạch đúng là hối hận, hối hận vì không từ chức từ sớm, phí công cô nỗ lực bao nhiêu năm qua.
Cô đi giày cao gót, hiên ngang đi ra khỏi chi nhanh công ty, cảnh tượng vừa nãy trong phòng làm việc, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy. Trước đây mỗi lần Giám đốc giới thiệu Tổng giám đốc Khương cho mọi người, ai dám từ chối chứ? Cũng chỉ có Cố Tiểu Mạch mới dám đối đầu mà thôi.
Cố Tiểu Mạch ra khỏi chi nhánh công ty mới cảm thấy thoải mái như trút được gánh nặng, mặc dù cô đã từ chức.
Cố Tiểu Mạch thở dài một tiếng, nhận được tin nhắn của Nam Thần An mới rời khỏi công ty.
Trong bệnh viện, Mộ Bắc Ngật nằm trên giường truyền nước, tối qua bị bỏ thuốc vào rượu cũng khiến anh bị ngộ độc thực phẩm, may mà Dịch Bách phát hiện kịp thời mới không có gì nguy hiểm.
Mộ Bắc Ngật ngủ rất lâu mới tỉnh lại, cổ họng khàn đặc, giọng nói cũng trở nên yếu đuối.
Sau khi tỉnh lại, kí ức tối hôm qua bỗng xuất hiện trong đầu anh.
Vốn còn có chút áy náy với Cố Lan Tâm những bây giờ chẳng còn gì nữa, cho dù ông Mộ có chèn ép như thế nào anh cũng nên chấm dứt quan hệ giữa hai người.
Mộ Bắc Ngật ngồi dậy, tay phải đang cắm kim tiêm truyền nước rất không thuận tiện, anh chửi một tiếng rồi thô lỗ rút kim tiêm ra.
Lúc này Mộ Bắc Ngật cho người khác cảm giác đừng lại gần, sắc mặt u ám khiến sống lưng người ta lạnh toát, anh đang mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, nhưng hình ảnh Cố Tiểu Mạch không một lời chào từ biệt đã rời khỏi nhà cứ lởn vởn trong đầu Mộ Bắc Ngật.
Cuối cùng anh một mình đi ra khỏi phòng bệnh, lái xe đến chỗ ở của Nam Thần An, Dịch Bách chỉ đi lấy thuốc thôi mà lúc quay lại Tổng giám đốc Mộ đã không ở phòng bệnh nữa.
Cố Tiểu Mạch cầm đồ ăn đi về nhà của Nam Thần An, Nam Thần An đã làm xong hết mọi việc, chuẩn bị làm những món mà Cố Tiểu Mạch và Nám Nám thích ăn.
Cố Tiểu Mạch ngồi ở đó, Nam Thần An lo lắng nhìn cô rồi hỏi, “Tiểu Mạch, vết thương đã đỡ chưa?”
Nam Thần An ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối, Cố Tiểu Mạch không có tài nấu nướng, cô vào bếp giúp anh ta một tay nhưng cũng chỉ cản trở anh ta làm bữa tối, chuyện cô từ chức vẫn chưa nói cho Nam Thần An biết, lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch cảm thấy cả người đều không có chút sức lực nào cả.
Hết bị nhà họ Mộ đến nhà họ Cố hành hạ, mặc dù cô rất tức giận nhưng thực lực của cô không thể nào phản kích lại được, miệng suốt ngày cảnh cáo những cũng chỉ biểu hiện của khoe sức khoe tài.
Làm sao Cố Tiểu Mạch có thể không biết, cô bước đến cửa sổ, ngắm nhìn ánh nắng mặt trời của buổi chiều.