Chương 301:

 

Cô lo lắng cho Nám Nám như thế, bây giờ Nám Nám đang ở nhà của Mộ Bắc Ngật, bình an vô sự, cô nhất định sẽ khóc lóc vui mừng đi đến tìm anh.

 

Mặc dù Mộ Bắc Ngật bị thương nặng nhưng anh không quan tâm, Dịch Bách chăm chú nhìn Mộ Bắc Ngật, nhất thời không biết nói gì.

 

Mộ Bắc Ngật ở nhà đợi hết buổi sáng nhưng vẫn không có tin tức của Cố Tiểu Mạch, ngược lại còn nhận được tin Vương Duệ đã trốn thoát, anh đánh gãy chân hắn, không ngờ dưới sự trông coi của thuộc hạ hắn vẫn trốn thoát được!

 

Mộ Bắc Ngật phẫn nộ, anh đập bàn đứng lên, nhìn Dịch Bách, “Hậu quả của tắc trách, cậu nên biết là gì!”

 

“Sếp, em đã trừng phạt bọn họ rồi ạ, Vương Duệ bị gãy chân, kể cả hắn có trốn được thì cũng không ra khỏi Kinh Đô, em đã giăng lưới khắp nơi, thế trận như thiên la địa võng, hắn không chạy thoát được.”

 

Mộ Bắc Ngật chau mày, “Dịch Bách, bệnh tình của Nám Nám không đợi được, cậu nên biết điều đó.”

 

Dịch Bách có thể nhìn thấy trách móc và cảnh cáo trong đôi mắt của Mộ Bắc Ngật, cậu ta cúi đầu áy náy.

 

Mộ Bắc Ngật ra khỏi phòng sách, lúc đi qua phòng Nám Nám, hình như anh nghe thấy giọng nói của Nám Nám.

 

Cơ thể Mộ Bắc Ngật cứng đờ, anh có chút không dám tin nghiêng đầu nhìn, Nám Nám đang ngồi trên giường, tay vẫn truyền nước nhưng Nám Nám ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng của mọi người, lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, con bé vỗ tay hò reo, con bé gọi to: “Ông chú lợi hại, cháu biết là chú ở đây mà, Nám Nám đang ở nhà của ông chú lợi hại đúng không ạ?”

 

Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Nám Nám vẫn trắng bệch, cơ thể yếu ớt khiến người ta đau lòng, dù sao con bé cũng không giống các bạn cùng trang lứa, nhưng Nám Nám vẫn rất ngây thơ hồn nhiên và lạc quan.

 

Mộ Bắc Ngật thở dài, Cố Tiểu Mạch, nuôi dạy Nám Nám rất tốt.

 

Anh vứt bỏ hết tâm trạng không vui, anh ngoái đầu lại nhìn Dịch Bách đang ngây người, thốt ra một câu, “Nói cho cô ấy, Nám Nám tỉnh lại rồi, bảo cô ấy đến tìm tôi!”

 

Dịch Bách lập tức tỉnh táo lại, cậu ta vội vàng gật đầu, bộ dạng như thể phải chịu đòn nhận tội.

 

Lúc này Mộ Bắc Ngật mới quay người đi đến chỗ Nám Nám, anh quan sát vết thương của Nám Nám, “Nám Nám.”

 

Trên người Nám Nám còn có chút vết thương tím bầm, nhìn ông chú lợi hại quan tâm cô bé như vậy, Nám Nám trong lòng cảm động vô cùng, ánh mắt càng thêm lấp lánh nhìn Mộ Bắc Ngật: “Ông chú lợi hại ơi, chú lo lắng cho Nám Nám đúng không, Nám Nám bây giờ đã tỉnh lại rồi, không sao đâu.”

 

“Đúng là rất lo lắng, còn đau ở đâu không? Chú đi gọi bác sĩ đến xem thử.”

 

Rõ ràng hôm qua bác sĩ còn nói tình trạng của Nám Nám có chút đặc biệt, cần quan sát kỹ lưỡng, hôm nay Nám Nám tỉnh lại giống như kỳ tích vậy, Mộ Bắc Ngật không nghi ngờ mà là ngạc nhiên.

 

Nám Nám lại ôm lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật như con gấu, gương mặt sáng bừng lên nũng nịu: “Ông chú lợi hại ơi, cháu đã ngủ nhiều ngày như vậy rồi, ngủ đến thoái hoá hết xương cốt rồi, đừng bảo chú bác sĩ truyền dịch cho cháu nữa được không, Nám Nám không sao, ngược lại chú lợi hại, sao lại bị thương vậy, sắc mặt còn suy nhược như thế này.”

 

Mộ Bắc Ngật ngạc nhiên một đứa bé lại chủ động lên tiếng quan tâm đến anh, nhưng cũng phải, từ khi anh quen biết Nám Nám đến nay, Nám Nám chưa từng che đậy sự yêu thích đối với anh.

 

Mộ Bắt Ngật cười ấm áp: “Chú không sao.”

 

Giọng nói trầm thấp lại mang theo đầy sự hiền từ khiến Nám Nám vô cùng vui vẻ, nhưng rất nhanh, Nám Nám liền không ngây ngốc thêm nữa, đôi mắt to linh hoạt đang nhìn ngó xung quanh.

 

“Ơ, Nấm Nhỏ đi đâu rồi ạ, chú lợi hại, Nấm nhỏ đâu ạ?”

 

Nhắc đến Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật hơi im lặng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, nhưng vẫn thành thật đáp: “Cô ấy không ở đây.”

 

Con mắt của Nám Nám đảo xung quanh, buông tay Mộ Bắc Ngật ra, đưa một cái tay nhỏ mũm mĩm lên cằm xoa xoa, là động tác suy nghĩ, như nắm được nguyên nhân nói: “Cháu biết rồi, có phải ông chú lợi hại chọc Nấm nhỏ giận rồi, cho nên Nấm nhỏ mới dỗi không qua nữa, Nấm Nhỏ rất dễ dỗ, mỗi lần cháu đều nũng nịu, hoặc là ôm mẹ là hết ngay, chú giỏi như vậy, chú nói với Nấm nhỏ cháu đã tỉnh rồi, mẹ nhất định phải tới.”

 

Không ai hiểu mẹ bằng con gái, Mộ Bắc Ngật tất nhiên biết Cố Tiểu Mạch sẽ chủ động gọi điện tới.

 

Khi nhận được điện thoại của cô, tinh thần của Mộ Bắc Ngật liền vui vẻ, đôi lông mày luôn cau có bất giác được thả lỏng, anh đi đến bên cửa sổ, nhìn đôi mắt cười gian xảo của Nám Nám, nhận điện thoại.

 

“Ừm.”

 

Mộ Bắc Ngật im lặng đáp, nhưng không ngờ… Giọng nói của Cố Tiểu Mạch vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, rõ ràng cô biết tin Nám Nám tỉnh lại rồi, sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thái độ đối với anh càng lạnh đến cực điểm.

 

Điều này khiến Mộ Bắc Ngật cảm thấy không vui và nghi ngờ, Cố Tiểu Mạch lên tiếng: “Anh Mộ, Nám Nám ở chỗ anh.”

 

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

 

Mộ Bắc Ngật hơi nhíu mày, nhưng vẫn thành thật đáp: “Đúng, con bé đã tỉnh rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play