Chương 295:
Khi cô chuẩn bị rời khỏi thì không ngờ được rằng con chó điên Cố Lan Tâm đó lại bất ngờ phát điên, cô ta nhặt con dao từ dưới đất lên rồi cắn rằng cắn lợi lao về phía Cố Tiểu Mạch.
Dù sao thì ở đây cũng đã bị phong tỏa lại và cũng không có camera!
Cô ta biết tính cách của Mộ Tiểu Mạch là sẽ không vạch trần cô ta nên mới để cô ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương và hãm hại cô như vậy.
Cố Tiểu Mạch đi ở phía trước và đã nghe được tiếng bước dần dồn dập và cả âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Cố Lan Tâm truyền đến từ phía sau.
Cố Lan Tâm cầm chặt con dao hướng thẳng vào lưng của Cố Tiểu Mạch, trong giây phút hết sức căng thẳng đó thì Cố Tiểu Mạch đã bất chợt nghiêng người.
Chân cô chuyển động tránh sang một bên, sắc mặt của Cố Lan Tâm trở nên kinh hãi, phía trước mặt cô là cầu thang tưởng chứng dài vô tận.
Cô ta đã không kịp dừng bước chân của mình lại nên đã ngã chúi người về phía trước.
Bất kể là cô ý hay là do Cố Lan Tâm thật sự không dừng chân lại kịp thì cũng đều là tự làm tự chịu, Cố Tiểu Mạch đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta đập người xuống cầu thang và lăn xuống bên dưới.
Cô ta lăn xuống cả một đường cầu thang, trán đập vào góc tường, máu chảy ròng ròng.
Không biết có phải là Cố Lan Tâm đã sớm chuẩn bị vài người từ trước mà trong thời khắc cô ta lăn xuống thì những bác sĩ và y tá ở tầng dưới đã nghe thấy tiếng và vội chạy đến.
Đầu tiên thứ lọt vào mắt đó chính là Cố Lan Tâm đang nằm ở một góc, có thể run lên bần bật, trán bị va đập đến chảy máu, ai nhìn cũng phải bàng hoàng, bên cạnh vẫn còn một con dao đang bị vất trổng trơ ở bên cạnh, cổ tay cũng đã bị cứa chảy máu.
Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch nheo lại, dường như là đang chờ đợi để xem Cố Lan Tâm sẽ biểu diễn một màn kịch hay nào nữa hay không.
Chỉ nhìn thấy Cố Lan Tâm khàn giọng nói với dáng vẻ yếu đuối: “Em gái, chị biết Nám Nám bị mất tích em đã rất đau lòng nên mới giận dữ với chị như vậy, chị cũng không để bụng đâu nhưng em…lại lấy dao cứa vào cổ tay chị rồi đẩy chị xuống cầu thang như vậy, chị…”
Bác sĩ vừa nghe thấy vậy thì đã bị sốc và đưa mắt nhìn Cố Tiểu Mạch đang đứng ở trên lầu.
Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch vô cùng lạnh lùng, còn mọi người thì lại luôn đứng về phe kẻ yếu, trong chốc lát đương nhiên là đã bị Cố Lan Tâm làm cho thu hút hơn, mọi người đều nhìn Cố Tiểu Mạch như là một người phụ nữa ác độc vậy.
“Cô Cố, để chúng tôi đỡ cô đi chữa trị!” Bác sĩ không kịp suy nghĩ đến những thứ khác mà chạy đến bên cạnh Cố Lan Tâm rồi đỡ cô ta dậy.
Cố Tiểu Mạch bị vu oan, cũng không có ý nghĩ phải giải thích nên đã quay người đi về hướng ngược lại, không chút lưu tình.
Bất giác mọi người đều cảm thấy Cố Tiểu Mạch quá nhẫn tâm và vô lý, còn Cố Lan Tâm thì lại luôn nhường nhịn đứa em gái ngỗ ngược này của mình!
Cố Tiểu Mạch rời khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đổ mưa nhưng cô lại không đem theo ô, cô khẽ chuyển động đôi mắt và khi cô chuẩn bị chạy vào trong màn mưa… Thì chợt có một bóng người đứng ngay phía trước, Cố Tiểu Mạch đưa mắt lên nhìn thì thấy Nam Thần An đang dịu dàng cầm chiếc ô đứng trước mặt cô.
“Tiểu Mạch, thế nào rồi?”
“Đã lấy được chứng cứ.”
Nam Thần An nối tiếp câu nói của cô, “Chuẩn bị báo cảnh sát không?”
Lông mày của Cố Tiểu Mạch nheo lại, trong lời nói của Cố Lan Tâm cũng có phần hợp lý, ví dụ như phía sau lưng cô ta đúng thật là có nhà họ Cố và nhà họ Mộ, chứng cứ mà Cố Tiểu Mạch đưa ra rất có thể là sẽ bị nhà họ Mộ dễ dàng giải quyết.
Còn Nam Thần An thì dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, sau đó thì anh đã nói ra suy nghĩ của mình đã ấp ủ rất lâu, “Tiểu Mạch, có anh đây, họ không thể dễ dàng hủy đi chứng cứ như vậy đâu, thời gian này, hay là để anh nghĩ cách xem thế nào.”
Ánh mắt của Cố Tiểu Mạch tối sầm lại, đôi mắt xám xịt dường như không chút gợn sóng, dường như cũng không có bất cứ cảm xúc khác lạ nào với suy nghĩ của Nam Thần An.
“Tiểu Mạch, em có muốn thay Nám Nám báo thù không, anh biết em nhìn thấy dáng vẻ đó của họ thì sẽ không can tâm, không phải sao?
“Anh Nam, nói chuyện này sau nhé!”
…… Cố Lan Tâm được dìu đến phòng cấp cứu và được bối thuốc lên vết thương, từ đầu đến cuối cô ta đều giữ dáng vẻ yêu đuối, đáng thương để người khác thương cảm.
“Cô Cố, cô không thể cứ nhường nhịn em gái mình như vậy được đâu, làm như vậy thì cô ấy sẽ càng ngang ngược hơn thôi.”
Cố Lan Tâm khoan dung nở nụ cười cay đắng, “Tiểu Mạch chỉ vì quá lo lắng cho Nám Nám mà thôi, tôi chịu một chút vết thương này cũng không là gì, chỉ cần có thể làm con bé cảm thấy tốt hơn là được rồi.”
Vẻ mặt trang nhã giả tạo bên ngoài càng che lấp đi cảm giác hận thù vào sâu bên trong.