Chương 281:
“Tổng giám đốc Mộ, người này với bệnh nhân không phải là bố con nhưng tủy sống lại tương thích với người bệnh.”
Mộ Bắc Ngật không biết lúc nghe thấy kết quả này anh có cảm xúc gì, cảm giác bất an và lo lắng nhiều ngày qua bỗng nhiên mất hết, anh thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không phải hắn.
Thế nên, Cố Tiểu Mạch đang lừa anh? Cô lấy Vương Duệ ra làm bia đỡ đạn? Cô không muốn đối mặt với tình cảm của anh?
Mộ Bắc Ngật nghĩ một hồi, mặc dù lúc này anh vẫn chưa tìm thấy cô nhưng anh rất có lòng tin và chắc chắn về điều mình đang nghĩ.
Mộ Bắc Ngật lập tức khôi phục trạng thái bình thường, anh đi đến nhà cũ nhà họ Mộ!
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên đến khiến ông Mộ không kịp phản ứng, Mộ Bắc Ngật không quan tâm mình bị người làm chặn lại, anh đi thẳng đến phòng sách, may mà ông Mộ hành động rất nhanh mới không để lộ sơ hở.
Nhưng Mộ Bắc Ngật đã nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của ông Mộ, anh trầm giọng, cười mỉa mai: “Ông nội cũng có lúc hoang mang sao?”
Ông Mộ không vui, giọng nói đầy phẫn nộ: “Cháu đến đây làm gì?”
“Cháu đến đương nhiên là muốn biết Cố Tiểu Mạch đang ở đâu, ông nội, tốt nhất ông hãy mau nói cho cháu biết, nếu không cháu không biết cháu sẽ làm ra chuyện gì đâu!” Mộ Bắc Ngật đứng đối diện với ông Mộ, trông anh rất đáng sợ.
Từ khi nào Mộ Bắc Ngật dám ngang nhiên đối đầu với ông Mộ như thế?
Ở bên ngoài phòng sách, Mộ phu nhân nghe trộm tất cả những lời của hai người trong phòng, đôi mắt ẩn chứa điều gì đó không rõ ràng.
Hôm đó bà ta cho người đi bắt nạt Cố Lan Tâm khiến cô ta muốn tự tử, Mộ phu nhân muốn Mộ Bắc Ngật tiếp tục chống đối ông Mộ, như thế ông Mộ mới càng chán ghét Mộ Bắc Ngật.
Ánh mắt ông Mộ bỗng trở nên sắc nhọn, “Mộ Bắc Ngật, cháu có tư cách gì để chống đối ông? Dám ở đây ra đe dọa ông, ông nói cho cháu biết, Mộ Bắc Ngật, cháu không có cái quyền đó!”
“Ông nội cuối cùng cũng sẽ già đi, không thể phong độ như hồi còn trẻ, cũng sẽ lộ ra sơ hở thôi, nhưng ông nội đừng có quên, cháu là người thừa kế xuất sắc của ông nội, trò giỏi hơn thầy mới đúng, không phải vậy sao?” Mộ Bắc Ngật nắm chắc mọi thứ trong tay, khuôn mặt đẹp trai có hàm ý gì đó mà người ta không hiểu.
Đồng thời cũng đang mỉa mai Mộ Thiếu Lãnh không có đầu óc.
Ông Mộ phẫn nộ, đập chiếc gậy batoong xuống đất: “Ông đã nói, cháu với Lan Tâm phải nhanh chóng kết hôn, nếu không sẽ không có thương lượng gì cả!”
Ông ta ép Mộ Bắc Ngật phải đồng ý, lúc này ông ta không ngờ Mộ Bắc Ngật lại đồng ý nhanh như thế, “Cháu đương nhiên sẽ kết hôn! Ông nội, ông đừng có quá đáng quá.”
Mộ Bắc Ngật nói xong, anh nhếch miệng cười lạnh, quay người đi thẳng ra ngoài.
Lúc anh mở cửa thì nhìn thấy Mộ phu nhân, sắc mặt không tốt nên Mộ Bắc Ngật cũng không thèm nhìn Mộ phu nhân, “Kỹ năng nghe trộm vẫn tệ như thế.”
Sự xuất hiện của anh ở nhà cũ khiến mọi người trong nhà cũ không ai được yên.
Anh thách thức sự kiên nhẫn của ông Mộ nhưng ông Mộ chỉ hừ lạnh một tiếng, cháu còn non lắm, cho dù thả cô ta ra, cô ta cũng sẽ không lại gần cháu nửa bước!
Sau đó ông Mộ gửi anh của Nám Nám cho thuộc hạ.
Đối với Cố Tiểu Mạch mà nói đây là một sự đả kích quá lớn.
Cố Tiểu Mạch ôm người ngồi ở góc tường, màn đêm lại buông xuống, chiếm đóng trái tim của cô, cánh cửa từ từ được mở ra, tên thuộc hạ mang một bát nước vào, chỉ cần ngửi thôi cô cũng biết nước đó không hề sạch sẽ, có khi là nước được múc từ dưới cống rãnh!
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu đi chỗ khác, không nhìn tên thuộc hạ, nhưng hắn lại đi về phía cô, cười nham hiểm.
Chỉ nhìn thôi Cố Tiểu Mạch đã thấy sởn gai ốc, Cố Tiểu Mạch mìm môi, ngơ ngác nhìn hắn.
Bắt đầu từ buổi chiều, cô không quan tâm đến việc mình bị tên thuộc hạ đánh đập chửi mắng, trước đây sự phản kháng, vùng vẫy và lời xin lỗi của cô khiến tên thuộc hạ rất hứng thú.
Nhưng bỗng nhiên, con mồi không có phản ứng gì, nằm yên ở đó, hắn chẳng còn thấy hứng thứ nữa.
Buổi chiều đánh mệt rồi, bây giờ tên thuộc hạ bước vào, Cố Tiểu Mạch vẫn bất động như khúc gỗ, không có chút phản ứng nào!
Hắn đột nhiên bóp cằm cô, sau đó bắt cô phải nhìn vào mắt hắn, hắn nắm được điểm yếu của cô, hắn muốn biết cô sẽ có phản ứng gì tiếp sau đây, thậm chí còn có chút hào hứng.
Đúng là biến thái!