Chương 274:

 

Hắn nhếch miệng cười nham hiểm, hắn bước đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nhích về phía sau nhưng bị tên thuộc hạ nắm chặt cổ tay kéo lại.

 

“Xoạt” một tiếng, cơ thể Cố Tiểu Mạch bị hắn kéo lê trên mặt đất, hắn trói tay Cố Tiểu Mạch bằng chiếc xích, Cố Tiểu Mạch liên tục vùng vẫy, miệng không ngừng nói: “Đừng, đừng…”

 

Màn đêm buông xuống càng khiến Cố Tiểu Mạch sợ hãi hơn.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vết xước, vết máu, bùn đất, đôi mắt long lánh đã mất hết sức sống, trong căn phòng chỉ có hai người họ, Cố Tiểu Mạch không thể nào trốn thoát khỏi nơi này.

 

Hai tay không còn chút lực nào chống xuống đất, móng tay được gọt giũa cẩn thận bây giờ dính đầy bùn đất, nhưng lúc này Cố Tiểu Mạch không hề quan tâm điều đó, tất cả mọi sự lo lắng đều đặt trên người tên thuộc hạ kia, cô không ngừng lẩm bẩm, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng… lại đây.”

 

Những lời của cô không khiến tên thuộc hạ dừng lại, ngược lại người phụ nữ còn không ngừng chọc tức hắn, hắn phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, hắn bỗng nhiên túm lấy cổ chân của Cố Tiểu Mạch!

 

Tên thuộc hạ dùng lực rất mạnh, gần như muốn bóp nát cổ chân Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nhẫn nhịn cơn đau, chịu đựng sự hành hạ, nhưng cô biết mọi thứ sẽ không kết thúc nhanh như vậy!

 

Cô đang nằm trên đất, tên thuộc hạ lôi cô đi, cơ thể ma sát với đất cho đến khi hắn kéo cô đến chân hắn mới thôi, Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, bên tai vang lên tiếng gào thét, “Mở mắt ra!”

 

Cố Tiểu Mạch run cầm cập, cô không dám làm trái lời của tên thuộc hạ, từ từ mở mắt ra, lông mày rậm ướt át, dính vào nhau.

 

Cố Tiểu Mạch mắt đẫm lệ nhìn tên đàn ông trước mặt, dưới bóng người không nhìn rõ khuôn mặt, tên thuộc hạ gầm gừ, giọng nói lạnh lẽo như thể ngục tù, “Tao nói rồi, đừng có vùng vẫy giãy giụa, mẹ nó, mày coi lời của tao như gió thoáng qua à?”

 

Sau tiếng gào thét tên thuộc hạ đập mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt.

 

Cố Tiểu Mạch run sợ, lông tơ đều dựng lên, cô cúi đầu không dám nhìn hắn.

 

Tên thuộc hạ thấy phản ứng này của cô, xoay cổ, trông rất hài lòng, sau đó hắn trói chặt hai chân Cố Tiểu Mạch lại, đồng thời lên tiếng đe dọa, “Mày tốt nhất… đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn, hậu quả không gánh nổi đâu!”

 

Bầu không khí xung quanh cô đọng lại, cảm giác bị trói buộc này khiến Cố Tiểu Mạch không thể nào thở nổi, cô hận không thể… chết đi.

 

Cố Tiểu Mạch không dám nằm ở dưới chân tên thuộc hạ, cổ chân bị dây xích trói chặt, tên thuộc hạ vừa đứng lên, Cố Tiểu Mạch đã lăn về góc tường.

 

Tên thuộc hạ ngoái đầu lại thì nhìn thấy Cố Tiểu Mạch trốn khỏi chỗ anh, cơ thể cuộn tròn, Cố Tiểu Mạch sợ hãi, cô dựa vào góc tường.

 

Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật nhìn khóa cửa rất lâu, ánh mắt lạnh lùng, u ám vô cùng đáng sợ.

 

Đôi mắt anh toàn là tơ máu, chạy đi chạy lại suốt một ngày một đêm, anh đã mệt rã rời!

 

Rõ ràng phòng khách mở đèn vàng ấm áp, nhiệt độ thích hợp nhưng Mộ Bắc Ngật lại giống như ngâm trong nước lạnh.

 

Anh bỗng nhiên nắm chặt hai tay, vo thành nắm đấm rồi đập vào cửa, ngón tay đập vào kim loại, lập tức ứa máu tươi, sau đó nhỏ giọt xuống sàn nhà.

 

Hình như Mộ Bắc Ngật không hề cảm thấy đau, anh đứng đó rất lâu, đến lúc anh và màn đêm trở thành một cá thể Mộ Bắc Ngật mới từ từ hoàn hồn, anh đi vào bên trong.

 

Cố Lan Tâm bị anh bỏ mặc, cô ta ngồi ở quầy bar, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô ta dùng hết sức lực nắm chặt ly rượu giống như muốn bóp vỡ ly rượu này.

 

Đã có người đàn ông quan sát Cố Lan Tâm rất lâu, lúc này hắn nhếch miệng cười, cô ta ngồi ở đây lâu như thế mà không có người đến, người đàn ông cầm ly rượu bước đến, khoác tay lên vai Cố Lan Tâm giống như rất thân thiết.

 

“Hey, em gái, sao lại ở đây một mình thế, có muốn uống với anh một ly không?”

 

“Cút!” Thái độ của Cố Lan Tâm khác hẳn mọi khi, giọng nói lạnh lùng.

 

Người đàn ông không hề tức giận, hắn tiếp tục cười: “Hey, em gái cá tính thật đấy…”

 

Người đàn ông còn chưa nói hết đã bị hất rượu vào đầu, Cố Lan Tâm cầm một ly rượu không nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, “Lúc này cút đi được chưa?”

 

Người đàn ông bị hất rượu vào người, thẹn quá hóa giận, hắn trừng mắt chửi rủa: “ĐM, con đà bà đê tiện, đến đây uống say không phải là để tìm đàn ông sao, giả vờ thanh cao gì chứ?”

 

Sức của đàn ông mạnh hơn phụ nữ, vẻ ngoài của Cố Lan Tâm khá yếu đuối, nên càng không thoát khỏi người đàn ông, cô ta bị hắn lôi đến hành lang không có người, Cố Lan Tâm gào thét, nhưng đây là quán bar, sẽ không có ai giúp cô ta.

 

Ở đây có ai biết cô là cô chủ của nhà họ Cố chứ???

 

“Mau buông tôi ra! Cút!”

 

Người đàn ông ép cô ta vào tường, hung dữ hôn cô ta, phía xa xa có người không chút do dự đã chụp lại hình ảnh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play