Chương 272:

 

Không giống với những người ở trên xe du lịch, nhưng rất rõ ràng bọn họ cùng một giuộc, tên đó lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt u ám, còn có vài vết sẹo, nhìn thôi cũng đã sợ hết hồn.

 

Cố Tiểu Mạch sợ hãi, ai ngờ tên đó lại nhếch miệng lên nói, “Mày, nghe thấy chưa?”

 

Cố Tiểu Mạch bời vì quá sợ hãi, người co rúm lại, áo của cô dính máu tươi, đầu óc không ngừng quay vòng tròn, cô run run lên tiếng, mắt nhìn về phía bọn họ, “Là các người… là các người bắt Nám Nám đi đúng không, là các người đúng không?”

 

“Mày nói xem?”

 

Tên thuộc hạ có ẩn ý gì đó, nhưng nụ cười nham hiểm đó khiến Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc.

 

Nước mắt tuôn rơi, “Con bé chỉ là một đứa nhỏ, tại sao lại làm như vậy, tại sao các người lại làm như vậy? Trả con bé cho tôi được không?”

 

Nhắc đến Nám Nám, Cố Tiểu Mạch không khống chế được cảm xúc của mình, cô bỗng nhiên bò dậy, cô lao ra bên ngoài muốn đi tìm Nám Nám!

 

Chờ đợi cô chính là một sự trừng phạt tàn nhẫn, tên thuộc hạ mất kiên nhẫn ngoáy lỗ tay, hắn cắn chặt răng quay người lại, hắn túm lấy tóc của Cố Tiểu Mạch, da đầu cô tê liệt!

 

Đôi chân của Cố Tiểu Mạch mềm nhũn, bị hắn túm tóc như thế cơ thể hơi lảo đảo không vững, cô nhẫn nhịn sự đau nhức, “Anh mau buông tôi ra, tôi phải đi tìm Nám Nám, có phải Nám Nám cũng ở đây không, Nám Nám đừng sợ, Mami sẽ tìm thấy con nhanh thôi!”

 

Cô không ngừng gọi Nám Nám, giống như một con điên, giọng nói của cô văng vẳng bên tai cực kỳ khó chịu.

 

Tên thuộc hạ gầm gừ một tiếng, túm chặt tóc cô bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn, tên thuộc hạ nghiến răng cảnh cáo: “Phiền quá! Nói thêm một câu nữa tao sẽ khiến con gái mày chết không có chỗ chôn!”

 

“Aaaa!” Cố Tiểu Mạch gào thét, nhìn bộ mặt đắng sợ của hắn, trán lấm tấm mồ hôi, người phụ nữ sợ phát khiếp, mặt cắt không còn một giọt máu, khuôn mặt không khác gì con ma.

 

Cố Tiểu Mạch cực kỳ sợ hãi nhưng cô không dám lên tiếng hỏi nữa, cô rất sợ Nám Nám sẽ xảy ra chuyện!

 

Tên thuộc hạ thấy Cố Tiểu Mạch đã ngậm miệng lại mới vứt cô sang một bên.

 

Cố Tiểu Mạch ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào tường, đau như búa bổ, cảm giác máu đang dồn lên não.

 

Cố Tiểu Mạch rên lên một tiếng, cực kỳ đau đớn.

 

“Đây là cái già mà mày phải trả cho việc không nghe lời.”

 

Căn phòng dưới hầm chỉ có một chiếc cửa đóng chặt, trời càng ngày càng tối khiến người ta nhìn không rõ thứ gì nữa, xung quanh chỉ có tiếng thở của người đàn ông, Cố Tiểu Mạch cuộn tròn ở góc tường, nhất thời không có cách nào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

 

Bộ dạng này của Cố Tiểu Mạch đều lọt vào mắt ông Mộ, ông Mộ xem hết với bộ mặt không có biểu cảm, không có đau lòng hay không nhẫn tâm, dù sao cũng cảm thấy hài lòng vì đã trừng phạt được một người phụ nữ đã sớm cần dạy dỗ.

 

“Ừ, giày vò cô ta trước, tiếp tục canh trừng cho tôi, không được để xảy ra điều gì, các người đi theo tôi đã nhiều năm rồi, chắc là biết hậu quả của việc làm hỏng chuyện đúng không?” Ông Mộ trầm giọng khàn khàn nói, nhưng vẫn không hế mất đi khí thế, giọng điệu nồng nặc sự cảnh cáo.

 

Thuộc hạ gật đầu đáp: “Ông Mộ, chúng tôi nhớ rồi ạ.”

 

“Đi đi!”

 

Sau đó ông Mộ đi ra khỏi phòng sách, Mộ phu nhân đang ngồi trên ghế sofa, lúc nhìn thấy ông Mộ, bà ta vội vàng đứng lên và lên tiếng nhắc: “Bố, cô chủ nhà họ Cố gọi điện đến ạ.”

 

Lúc nói lời này, ánh mắt Mộ phu nhân đều là sự nham hiểm.

 

Ông Mộ nhíu mày không vui, nhìn điện thoại trong tay Mộ phu nhân, từ lúc nào mà Mộ phu nhân lại to gan đến mức dám nghe điện thoại cho ông ta?

 

Ông ta nhìn Mộ phu nhân với ánh mắt trách móc, sau đó bước đến trước mặt Mộ phu nhân, ông ta nhận lấy điện thoại đi đến chỗ khác, nghe điện thoại của Cố Lan Tâm.

 

Vừa nãy Mộ phu nhân nghe điện thoại của Cố Lan Tâm, nghe thấy giọng nói nôn nóng của Cố Lan Tâm, ánh mắt từ từ hiện lên sự sắc sảo và lanh lợi.

 

Cho đến khi nghe thấy ông Mộ trầm giọng dặn dò, “Có thể hành động rồi, gọi điện thoại bảo nó đến!”

 

Mộ phu nhân nắm chặt tay, không biết đang nghĩ gì đó.

 

Nói chuyện với ông Mộ xong, Cố Lan Tâm tiếp tục uống rượu ở quán bar, đã bao lâu cô ta không gặp Mộ Bắc Ngật rồi?

 

Mộ Bắc Ngật không đến tìm cô ta lấy một lần, thậm chí còn không gọi điện thoại cho cô ta, cô ta chỉ có thể mượn rượu để mạnh dạn hơn.

 

Dù sao cô ta cũng không vui, uống say rồi có khi lại nhận được sự đồng cảm của Mộ Bắc Ngật cũng nên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play