Chương 254:
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, sắc mặt khó coi, Cố Lan Tâm khóc đẫm nước mắt đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, hai tay ôm chặt anh, “Bắc Ngật, anh cầu xin ông nội, xin lỗi ông nội đi, ông nội chỉ là nhất thời nổi giận, chỉ cần anh xin lỗi, ông sẽ tha thứ cho anh, em biết, đều là Cố Tiểu Mạch quyến rũ anh, đúng không, đuổi nó đi, đuổi nó đi được không?”
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Lan Tâm, mặt không đổi sắc, “Đây là công việc của cô ấy, tại sao phải đi?”
“Mộ Bắc Ngật! Cháu thật sự muốn đối đầu với ông, đúng không?” Ánh mắt sắc nhọn của ông Mộ mang theo cảnh cáo và đe dọa, nhiệt độ trong phòng bỗng hạ thấp xuống, lạnh băng.
Mộ Bắc Ngật mím môi, Cố Lan Tâm nhìn về phía Cố Tiểu Mạch đang ngây người, cô ta hung dữ chất vấn, giống như một cô công chú yếu đuối bị tổn thương, “Cố Tiểu Mạch, chị vẫn luôn coi em là em gái, mặc dù em làm những chuyện không hay ho, chị cũng không làm gì với em, bây giờ, em muốn hại Bắc Ngật mất đi Mộ Thị sao, chỉ vì sự ích kỷ của em mà muốn chôn vùi tất cả mọi người sao?”
Mày cho rằng, mày mặc váy cưới thì sẽ được gả cho Mộ Bắc Ngật à??
Tao nói cho mày biết, tuyệt đối không được!
Cố Lan Tâm khóc, đôi mắt toàn là u ám, độc ác, căm hận, trả thù!
Cơ thể Cố Tiểu Mạch cứng đờ như bị điểm huyệt, lập tức sực tỉnh, “Cố Lan Tâm, cô biết không, tôi đang thử váy cưới giúp cô!”
Một câu nói đủ để chứng tỏ địa vị giữa hai người, từ đầu đến cuối, người luôn ảo tưởng là cô.
“Bây giờ tôi sẽ thay váy cưới và rời khỏi đây.” Lúc nghe thấy câu nói này của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Mộ Bắc Ngật đen như đít nồi, nhưng Cố Tiểu Mạch coi như không nhìn thấy, cô quay người đi vào phòng thử đồ.
Cố Tiểu Mạch vừa bước vào phòng thì nghe thấy tiếng gầm của ông Mộ truyền đến, ông ta chửi mắng xối xả vào mặt Mộ Bắc Ngật.
Tất cả đều là mắng chửi, khiển trách, gầm lên giận dữ, chửi rủa, không hề giữ mặt mũi cho anh!
Hình như Mộ Bắc Ngật chỉ là con rối của ông ta, chỉ là công cụ quản lý Mộ Thị, Cố Tiểu Mạch càng nghe càng thấy đau lòng, nhưng cô biết mình không được làm sai nữa.
Rõ ràng chiếc váy cưới này rất phức tạp, ngón tay của Cố Tiểu Mạch thì run run nhưng cô lại cởi rất nhanh, cô mặc lên người bộ đồ của mình đi ra khỏi phòng thử đồ.
Ông Mộ nhìn cô với ánh mắt chán ghét và căm hận, Cố Tiểu Mạch cúi đầu, “Tổng giám đốc Mộ, có lẽ Cố Lan Tâm thích bộ váy cuối cùng, chất liệu tôi sẽ báo với công ty, tôi đi trước đây.”
“Đợi chút.”
Cố Tiểu Mạch nhấc chân muốn rời đi nhưng ông Mộ lại gọi cô lại.
Cố Tiểu Mạch chợt khựng lại, ông Mộ lấy ra một tờ chi phiếu 100 vạn từ trong túi…
Lúc đầu còn cho rằng đây là tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng từ từ cô cảm thấy hình như ông Mộ và Cố Lan Tâm đã có chuẩn bị rồi mới đến.
Nếu không lúc này ông Mộ sẽ không lấy chi phiếu ở trong túi ra nhanh như thế, Cố Tiểu Mạch dừng bước, lúc cô ngoài đầu lại nhìn ông Mộ, trong lòng có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của cô!
Ông Mộ vứt tờ chi phiếu xuống đất, tờ chi phiếu bay lượn trong không trung, cực kỳ ngứa mắt, đến Mộ Bắc Ngật cũng lập tức sa sầm mặt mày.
Anh giận Cố Tiểu Mạch nhưng tận sâu trong đáy lòng anh biết cô không phải người như vậy.
Lúc này hành động của ông Mộ đã chạm đến lòng tự trọng của Cố Tiểu Mạch, sau đó vứt lòng tự trọng của cô xuống đất rồi dẫm đạp lên!
Nhưng anh không kịp ngăn lại, mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, giọng nói lạnh lùng khác với mọi khi, “Ông Mộ, ông làm cái gì thế?”
Giọng điệu hững hờ nhưng lại vô cùng phẫn nộ, Cố Tiểu Mạch chỉ đứng yên ở đó thôi cũng đủ đế khiến người khác không dám xem nhẹ.
Ông Mộ liếc nhìn cô, có chút mỉa mai: “Cô Cố, cô đừng có giả vờ không hiểu, bây giờ tôi cho cô thì cô mau cầm lấy rồi đi, đừng có diễn vở kịch đã thích còn tỏ vẻ không muốn trước mặt tôi!”
Cố Tiểu Mạch nheo mắt, mặc dù cô chỉ có một mình không người giúp đỡ, bị chà đạp lên lòng tự trọng như thế này nhưng Cố Tiểu Mạch không xù lông lên mà bước đến.
Từ từ cúi người, ngón tay nhẹ nhàng cầm tờ chi phiếu lên.
Hành động của cô lọt vào mắt ông Mộ chỉ có khinh thường, thậm chí ông ta còn liếc nhìn Mộ Bắc Ngật, ông ta sẽ không bỏ qua cho anh nhưng cũng sẽ để anh nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ trước mặt.
Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ, khí lạnh trên người lan tỏa ra xung quanh, sau đó, Mộ Bắc Ngật tiến về phía trước, nhưng ông Mộ giơ gậy batoong lên đập vào cánh tay anh, cánh tay lập tức tê liệt.
Mặt Mộ Bắc Ngật lạnh băng, “Ông nội làm như vậy, hình như hơi quá đáng rồi thì phải!”
“Mộ Bắc Ngật, cháu vẫn còn chưa nhìn rõ bản tính của cô ta sao? Ông coi như cháu đầu óc u mê, lẽ nào đầu cháu có vấn đề à?”