Chương 192:
“Ông nội, cháu còn chưa thông qua, làm sao có thể kết thúc được ạ”
Ông Mộ vừa nói xong thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật bước vào bên trong, anh nhìn Cố Tiểu Mạch đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt lạnh lùng không chút ấm áp.
Ông Mộ ngước mắt nhìn, lúc thấy Mộ Bắc Ngật đi đến, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
“Đang trong thời gian làm việc, tại sao cháu lại đến đây?”
“Nghe nói ông nội chuẩn bị hôn lễ thay cháu, là người trong cuộc nên cháu đến đây xem sao ạ” Mộ Bắc Ngật từ từ lên tiếng, tiếp theo câu nói của ông Mộ khiến ông Mộ không phản bác lại được.
Mộ Bắc Ngật đến khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
Anh bước đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, ở trước mặt Cố Tiểu Mạch lên tiếng nhắc nhở ông Mộ, “Ông nội, cháu đã nhắc đến việc hủy hôn..”
Ông Mộ vô cùng e sợ, chưa đợi Mộ Bắc Ngật nói xong, ông ta đã quát một tiếng, “Khốn nạn!”
Tiếng quát này kinh động đến tất cả mọi người.
Đến Cố Tiểu Mạch ngồi trên xe lăn cũng run run, trong lòng than thở, ông Mộ đã lớn tuổi rồi mà giọng nói vẫn mạnh mẽ như vậy!
Mộ Bắc Ngật im lặng, Cố Tiểu Mạch bị dọa sợ mà anh lại chẳng chút động tĩnh gì cả.
Ông Mộ nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt uy hiếp, “Nếu cháu vẫn còn chút lý trí thì sẽ không nói ra những lời như vậy”
Hôm nay hiếm có khi Mộ Thiếu Lãnh lại không đi chơi, cậu ta bước ra khỏi phòng, mắt nhắm mắt mở.
Nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở dưới nhà, mắt cậu ta sáng lên, oaa, em gái xinh đẹp ở đâu ra vậy??
Tuy không trang điểm, mặt tái mét không có sức sống, nhưng Mộ Thiếu Lãnh chưa bao giờ nếm thử thể loại đơn thuần này, nhất thời khiến Mộ Thiếu Lãnh vô cùng hứng thú.
Cậu ta bước thật nhanh xuống nhà, ánh mắt nhìn ngắm Cố Tiểu Mạch không chút che giấu, “Aiyoo, anh trai, anh về rồi à, hôm qua anh để Cố Lan Tâm ở đây một mình, người ta đau lòng đến phát khóc, nước mắt đầm đìa, hôm nay quay về, sao thế, có phải vẫn muốn tôi dạy dỗ phụ nữ giúp anh không?”
Mộ Thiếu Lãnh khoanh tay trước ngực, trực tiếp khiêu khích Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch mím đôi môi đỏ hồng của mình, hóa ra Mộ Bắc Ngật ở nhà không được mọi người đối xử tử tế.
“Mặt đỡ rồi?” Chỉ đơn giản ba chữ nhưng lại là lời cảnh cáo vô cùng lạnh lùng.
Vết thương ở miệng Mộ Thiếu Lãnh vẫn chưa khỏi, bây giờ lại cố tình khiêu khích anh, đúng là muốn ăn đòn!
Cậu ta lập tức nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, cậu ta đi đến, ở trước mặt mọi người định đưa tay chạm vào cằm của Cố Tiểu Mạch, muốn ngắm nghía cô.
Cố Tiểu Mạch nhíu mày, đang định né ra thì có một đôi tay thon dài chắn trước mặt, Mộ Bắc Ngật đưa tay tóm lấy ngón tay của Mộ Thiếu Lãnh, anh hơi dùng lực một chút, Mộ Thiếu Lãnh kêu thảm thiết.
“Aaa! Đau!”
Mộ Thiếu Lãnh hét lên, ông Mộ mặt vô cùng khó coi, “Mộ Bắc Ngật, dừng tay lạ Mộ Bắc Ngật lúc này mới từ từ buông tay ra, Mộ Bắc Ngật vừa buông tay Mộ Thiếu Lãnh đã ôm ngón tay của mình chạy vòng quanh, ông Mộ tối sầm mặt nói, “Mộ Bắc Ngật, ông đã cảnh cáo cháu, cháu không thèm nghe đúng không?”
“Cháu đã nói rất rõ ràng rồi”
Hôm nay ông đưa cô ta đến đây là có mục đích, ông muốn cô ta biết rõ vị trí của mình, ông cho cô ta một tuần để hoàn thành bản thiết kế, nếu sau một tuần mà vẫn chưa xong.
Ông Mộ chỉ nói đến đó, đối với Mộ Bắc Ngật mà nói, là một sự uy hiếp đáng sợ.
Mộ Thiếu Lãnh không biết gì về quan hệ của hai người, cậu ta giận dỗi lên tiếng, “Ông nội, người phụ nữ này là người thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm? Tôi thấy cô cũng không tệ, cho xin số điện thoại nhé”
Không đợi Cố Tiểu Mạch lên tiếng, Mộ Bắc Ngật đã lạnh lùng cảnh cáo, “Mộ Thiếu Lãnh, cậu thử xem”
Một lời cảnh cáo đến Mộ Thiếu Lãnh cũng phải dụi mắt để nhìn Mộ Bắc Ngật, sau đó cậu ta lại nhìn lên người Cố Tiểu Mạch.
Mãi sau mới phản ứng lại, trước giờ Mộ Bắc Ngật đều nghe lời của ông nội, nếu không nhiều năm qua cũng sẽ không giữ chặt Mộ Thị!
Nhưng bây giờ, Mộ Bắc Ngật lại vì một người phụ nữ mà cãi lại ông nội, còn không chút kiêng dè bảo vệ cô, không tránh được việc khiến người khác nghi ngờ.
Đôi mắt Mộ Thiếu Lãnh tối sầm, cậu ta tiếp tục nhìn lên người Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch im lặng không lên tiếng, cô cảm nhận được vị trí của Mộ Bắc Ngật trong nhà họ Mộ, nhất thời có cảm giác đồng cảm với người có cùng cảnh ngộ.