Vài phút sau, mấy vị hoa đán rốt cuộc cũng nối đuôi nhau lên thảm đỏ. Sau cùng Nghiêm Cái mới từ phòng hóa trang đi ra, lập tức thấy người nào đó đang đứng trên hành lang.

Lục Thú đứng thẳng tắp, tình cờ cũng nhìn thấy anh, vì vậy nghiêng đầu cười, miệng còn không quên khen một câu: "Đẹp trai quá đi."

Nghiêm Cái không trả lời, chỉ đi về phía hắn. Lúc đến trước mặt Lục Thú, tay anh bỗng nhiên đưa ra, cứ thế kéo hắn về phía mình.

Không biết Nghiêm Cái dùng bao nhiêu lực mà mặt hai người gần như chạm vào nhau. Lục Thú không chút đề phòng, đột nhiên bị anh kéo lại, cả người liền ngây ra.

Hắn không né tránh, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi Nghiêm Cái: "Sao vậy?"

Nghiêm Cái không trả lời, vẫn giữ nguyên tư thế này kéo Lục Thú đi đến cuối hành lang, có điều nếu đi tiếp thì sẽ chạm mặt cánh truyền thông.

Lúc này anh mới nhớ ra không được làm loạn nữa, không thể gây thêm phiền phức cho người ta, vì thế từ từ thu tay từ bên hông Lục Thú về.

Nghiêm Cái nhìn hắn, cuối cùng nói một câu rất nhẹ: "Cảm ơn."

Lục Thú lập tức ngơ ngác, không trả lời, chỉ đẩy anh đi ra ngoài: "Đi nhanh đi, để lâu quá lại có người nói anh mắc bệnh ngôi sao bây giờ."

Nghiêm Cái bước thẳng ra ngoài, đối mặt với đủ loại ánh sáng.

Ai nấy đều tập trung vào thời khắc cuối cùng —— người phía trước cao gầy thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm, từng nét khuôn mặt như được chạm khắc khiến người ta không thể rời mắt.

Đèn flash hoàn toàn chiếu trên mặt anh, toàn bộ ống kính đều đổ dồn về phía anh, sáng chói như ban ngày. Trước muôn vàn ống kính, Nghiêm Cái vẻ mặt không thay đổi bước từng bước về phía ánh sáng, mắt nhìn thẳng phía trước.

Anh đi từ bên ngoài vào, trên đường đi đột nhiên thấy một người đàn ông trung niên nước ngoài, thoạt nhìn hơn 50 tuổi xuất hiện trên thảm đỏ.

Điều này nằm ngoài dự kiến.

Đối phương đang cười, hiển nhiên là đang đợi anh. Cũng may Steve có đề cập trước đó nên Nghiêm Cái thầm hiểu trong lòng, thong thả đi đến chào hỏi hắn.

Dù là hiện tại, trên mặt anh cũng chỉ có nụ cười nhàn nhạt. Người đàn ông trung niên lại cười sâu đến hiện cả nếp nhăn, sóng vai cùng Nghiêm Cái bước về phía trước.

Bành Lợi ngồi phía dưới, cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, duy trì một nụ cười không thay đổi. Tay hắn siết chặt, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay, đau nhói.

Tất cả mọi người tranh giành vị trí áp trục chung quy chỉ là để lọt vào mắt người này —— mà theo hắn thấy, người này lại trực tiếp bước lên thảm đỏ đón Nghiêm Cái. Có thể nói Nghiêm Cái vừa đến đã lấy được thứ có giá trị nhất.

Chuyện tiếp theo như thế nào, Bành Lợi đã có thể tưởng tượng.

Nghiêm Cái sẽ lên tạp chí quốc tế, mở cánh cửa lớn của thị trường nước ngoài, sẽ nhận được vô số đại ngôn cao cấp khu vực Châu Á, địa vị và đãi ngộ càng lúc càng tăng, thậm chí hình tượng tối nay của anh còn sẽ được rất nhiều đạo diễn nổi danh để mắt đến...

Mà nếu không phải Nghiêm Cái, nếu không phải Nghiêm Cái —— cơ hội này chính là của hắn!

Tất cả đều sẽ là của hắn... Thị trường, đại ngôn, sự chú ý... Nếu không phải Nghiêm Cái, toàn bộ đều là của hắn!

Dựa vào đâu? Nghiêm Cái chẳng qua chỉ là một diễn viên cỏn con trong vòng lưu lượng, mà hắn, người nhận được đề cử Ảnh Đế, có ai là không biết? Dựa vào đâu Nghiêm Cái có thể nhận được tài nguyên tốt như vậy, còn hắn thì không?

Trên thảm đỏ, người đàn ông trung niên vẫn chưa để Nghiêm Cái rời đi. Hắn không có vẻ gì là miễn cưỡng, Nghiêm Cái lại mang ý cười nhàn nhạt. Hình ảnh hai người trò chuyện vui vẻ cứ thế bày ra trước mặt mọi người, thu hút mọi ống kính.

Dàn lưu lượng, hoa đán phía dưới sân khấu lập tức hiểu ra. Từ đầu đến giờ, họ luôn đặt mục tiêu phải tranh đấu giành lấy tài nguyên tốt nhất, thế nhưng tất cả đều đổ xuống sông xuống bể, tối nay chỉ người trên đài kia mới là nhân vật được coi trọng nhất.

Bành Lợi thấy hô hấp lạnh đi vài phần, cảm giác cứng ngắc truyền đến, vừa lạnh vừa tê dại, gần như khiến hắn mất đi sức lực.

Hắn biết, Đoạn Bắc đang ngồi cách hắn không xa, ngồi cùng một chỗ với Trần Đình Y.

Hắn cũng biết, chắc chắn Đoạn Bắc đã chứng kiến toàn bộ những chuyện vừa xảy ra.

Thành công tối nay của Nghiêm Cái, những lời đồn đại, và cả thất bại và bóng đen của hắn, tất cả đều sẽ bị phóng đại không biết bao nhiêu lần.

Nghiêm Cái thuận lợi như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị đào thải?

Không, hắn tuyệt đối không cho phép!

*

Sự kiện thảm đỏ kết thúc, truyền thông đã tiến vào hết nhưng bên Lý Cần vẫn chưa tìm được người.

Lần này, người đại diện của Lý Cần thật sự sắp phát điên.

Không tìm thấy người thì thôi, đằng này bên truyền thông của Duệ Sĩ còn ít nhiều nghi ngờ bọn họ bày trò, mắc bệnh ngôi sao. Vắng mặt trên thảm đỏ không nói, vấn đề là tất cả trang bìa, phỏng vấn dự định trước đó bây giờ đều lỡ dở.

Đã vậy, bản thân Lý Cần làm bậy nhưng không biết chùi cho sạch. Người thì không thấy đâu, điện thoại vẫn ở đây, lát lại có ả tình nhân gọi đến, lát thì là vợ gọi điện hỏi đêm nay hắn có về nhà không.

Cặn bã, một tên cặn bã không có trách nhiệm.

Người đại diện vừa phát điên đi tìm vừa mắng chửi Lý Cần trăm nghìn lần trong lòng.

Nghiêm Cái hiện tại đã mang tư thế người chiến thắng, bên phía họ lại rối thành một nùi. Người đại diện lật từng phòng hóa trang lên nhưng vẫn không tìm thấy người đâu.

Lúc Nghiêm Cái trong hội trường thuận lợi mọi bề cười nói vui vẻ, Điền Túc chui vào góc nào đó của hậu trường gửi tin nhắn.

Thông tin liên hệ của người đại diện của Lý Cần đã có, Điền Túc chỉ là rảnh rỗi thừa hơi tự mình bung lụa soạn tin gửi đi.

Vài giây sau, người đại diện trên đường tìm kiếm Lý Cần đột nhiên nhận được tin nhắn từ một số lạ.

Người dùng ẩn danh: Có phải bạn đang chịu dày vò thống khổ vì nam cặn bã? Có phải bạn vẫn đang tuyệt vọng tìm kiếm nam cặn bã để thu dọn tàn cục? Có phải trong lòng bạn đang ngổn ngang trăm ngàn mối hận, trên mặt vẫn phải nở nụ cười hiền hòa với hắn như thuở mới yêu?

Người dùng ẩn danh: Hiện tại, công ty chúng tôi chính thức khai trương dịch vụ "Tìm kiếm nam cặn bã". Chỉ cần nhắn tin theo cú pháp "Lý Cần không phải người" hoặc "Tên cặn bã Lý Cần", tiếp theo chuyển khoản 1 triệu đến số tài khoản này, bạn lập tức có thể nhận được "Vị trí của nam cặn bã". Tiền đến tài khoản, vị trí về tay. Vui lòng chú ý: Đây là ưu đãi khi mới khai trương, nửa giờ sau giá sẽ tăng lên 1 triệu rưỡi. Cơ hội duy nhất, không mua nhất định sẽ hối hận. Cam kết tuyệt đối không lừa đảo.

Người đại diện như cánh chim trên bờ vực tan vỡ:...

Hắn đang định coi đây là tin rác thì có một tấm ảnh đột nhiên được gửi đến.

Ảnh chụp rất đơn giản.

Lý Cần bị trói thành một cái bánh tét. Không rõ bối cảnh, không rõ địa điểm, chỉ thấy một người đang rúm ró sợ hãi.

Người đại diện tức gần chết, nhắn tin lại: Cậu muốn gì?

Người dùng ẩn danh: Quý khách thân mến, trình độ đọc hiểu của ngài có vẻ không ổn, chỉ tốt nghiệp tiểu học hở?

Người dùng ẩn danh: 1 triệu 1 triệu, thank kiu.

Người đại diện: Cậu phải bảo đảm sẽ cho tôi vị trí.

Người dùng ẩn danh: Quý khách cũng có thể không mua. Tôi nghĩ cục cưng cặn bã vô địch thế giới của quý khách nhất định sẽ rất vui vẻ á.

Người đại diện cắn răng, dùng tài khoản của Lý Cần rút 1 triệu rồi chuyển qua.

Điền Túc nhận được tiền thì gửi hai tin nhắn cuối cùng, sau đó rút sim điện thoại vứt đi.

Dù sao anh Bắc nói, làm loại chuyện to gan này cùng lắm chỉ là đen ăn đen, ăn miếng trả miếng mà thôi.

Người dùng ẩn danh: Kẻ bẩn thỉu nhất đương nhiên sẽ ở nơi bẩn thỉu nhất. Quý khách thân mến, cố gắng tìm nha, tôi tin bạn làm được.

Người đại diện:...

Lúc tìm thấy Lý Cần, cả người hắn đã lạnh run cầm cập.

Hắn mạnh miệng nói nhất định phải tìm Nghiêm Cái tính sổ, ai biết chào mừng hắn lại là một cái tát từ người đại diện.

Cái tát này hiển nhiên là dùng toàn bộ sức lực, mặt hắn lập tức vừa đau vừa sưng.

"Đồ vô dụng, còn dám tằng tựu ngoại tình. Ông đây tuyệt đối không cứu cậu, cậu cứ chết ở WC đi."

Người đại diện nói xong trực tiếp bỏ đi.

*

Không biết có phải vì "nhà đầu tư A nào đó" không, chỗ ngồi của Nghiêm Cái được xếp giữa Lục Thú và người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông tên David, là chủ tịch của shine - một thương hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng nước ngoài. Vì được Steve dặn dò từ trước nên Nghiêm Cái có tìm hiểu sở thích của hắn, hai người trò chuyện khá thoải mái.

Cuối cùng, đến lúc rời đi, David vẫn luôn miệng khen Nghiêm Cái, không những thế còn tỏ ý định muốn hợp tác với anh.

Nghiêm Cái biết, chỉ vài ngày nữa Đoạn Bắc sẽ nhận được hợp đồng từ phía shine.

Cuối cùng là chụp ảnh tập thể.

Nghiêm Cái bị David kéo lên vị trí trung tâm. Hai người đứng sóng vai, một cao một thấp khá là bắt mắt.

Một vị hoa đán không biết từ khi nào đã nhích lại gần, đứng bên cạnh Nghiêm Cái.

Lúc Nghiêm Cái quay đầu sang đã không còn vui vẻ như khi trò chuyện với David, hiện tại vẻ mặt anh tương đối vô cảm.

Anh lạnh lùng nói: "Ngại quá, vui lòng nhường một chút."

Vị hoa đán kia sửng sốt, có hơi chột dạ, thế nhưng căn bản không có thời gian tự hỏi, vì chỉ vài giây sau Nghiêm Cái đã kéo Lục Thú đến đứng bên cạnh anh.

Khóe miệng Lục Thú cong cong. Hai người đứng chung một chỗ, nhất thời không thể phân rõ rốt cuộc ai mới là C vị chân chính.

Ánh đèn flash chiếu trên mặt họ, dưới chân họ là phồn hoa, là vô số người đang cố gắng muốn trèo lên trên.

Lục Thú cười thoải mái và nhàn nhã. Bất ngờ là Nghiêm Cái đứng bên cạnh hắn cũng vậy.

*

Tẩy trang xong, Nghiêm Cái thay lễ phục, đeo khẩu trang đi tìm Đoạn Bắc.

Đoạn Bắc mới từ một phòng hóa trang khác bước ra, vẻ mặt không rõ vui buồn hay tức giận. Nghiêm Cái chỉ có thể nhận ra đại khái tâm trạng hắn không tốt lắm.

Nhưng dù vậy...

Anh vẫn lên tiếng: "Hai ngày tới tôi muốn xin nghỉ."

Đoạn Bắc nở nụ cười trong chớp mắt, hơi nghiêng đầu nói: "Cái Cái ——"

"Sẽ không ảnh hưởng đến công việc, tôi sẽ chú ý tới paparazzi. Phía đạo diễn tôi sẽ tự mình xin nghỉ." Nghiêm Cái nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, cắt ngang lời hắn muốn nói trước.

"Được rồi," Đoạn Bắc đỡ trán, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Vậy cậu cũng phải nói cho tôi lý do cậu xin nghỉ chứ?"

"Một ngày ở cùng người," Nghiêm Cái nói: "Một ngày đi viếng cha mẹ tôi."

Câu trước nói ra, Đoạn Bắc còn cảm thấy vẫn trong dự kiến, đến câu sau, hắn lập tức ngẩn người.

Hắn biết cha mẹ Nghiêm Cái đã... nhưng vẫn quên mất chuyện này.

Vẻ mặt người phía trước vẫn hờ hững, không có bất kỳ biểu cảm nào. Đoạn Bắc thầm thở dài trong lòng.

Một lúc sau, hắn nghe chính mình nói: "Đi đi, nghỉ ngơi cho khỏe."

*

Nghiêm Cái không để Điền Túc đưa về, cưỡng ép cho hắn nghỉ, sau đó gọi điện thoại cho người kia.

Chuông chỉ kêu một, hai tiếng đã có người bắt máy.

Sau khi Nghiêm Cái ngồi vào ghế phụ, bên cạnh truyền đến giọng của Lục Thú. Hắn hỏi: "Về khách sạn à?"

Nghiêm Cái nghiêng mặt nhìn hắn. Lục Thú cười rạng rỡ, cặp mắt như vầng trăng khuyết sáng tỏ.

Đối phương trước giờ vẫn cười nhìn anh, trong mắt hắn vẫn luôn là anh.

Nghiêm Cái quay đầu, không kìm được nhịp tim đập nhanh hơn, chỉ có thể cố gắng giữ giọng nói ổn định, trả lời: "Đến nhà tôi đi."

Hết chương 68.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play