*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghiêm Cái nằm trên giường nhà mình, mặc bộ quần áo ngủ màu đen mình thích nhất, mắt hết nhắm lại mở.
Anh thả một tay trên trán, chẳng có tí sức lực nào. Ống tay áo trượt xuống để lộ một mảnh da trắng mịn, trông lại càng uể oải.
Nghiêm Cái lăn qua lộn lại đến tận chiều nhưng vẫn không ra kết quả gì.
Nắng chiều lọt qua khung cửa sổ. Nghiêm Cái nhất thời cảm thấy vô cùng thất vọng với bản thân.
Phiền muộn có tác dụng gì?Phiền muộn có thể quay ngược thời gian không?Phiền muộn có thể đánh cho Lục Thú một trận không?Phiền muộn có thể ngăn cản bi kịch đã xảy ra không?Có thời gian phiền muộn, không bằng đi làm việc.Trong lòng nghĩ vậy nhưng Nghiêm Cái vẫn không nhúc nhích, cứ nằm ngay đơ trên giường. Mặt vẫn treo biểu cảm "Tôi rất phiền muộn". Thế nhưng trên thực tế, cảm giác thoải mái hay không chỉ có bản thân anh mới biết.
Có điều mới nằm ngây người được vài phút thì chuông điện thoại vang lên.
Nghiêm Cái liếc trộm màn hình, thấy không phải dãy số khiến người ta kinh hãi váng đầu kia thì mới chậm chạp đưa tay cầm điện thoại, bật loa ngoài, sau đó nghiêm chỉnh đặt trên ngực, tiếp tục nằm ườn như xác chết.
"A lô."
Giọng người đàn ông trung niên tầm bốn, năm chục tuổi, tuy khá hiền hòa nhưng không hiểu sao khiến người nghe cảm thấy rất nghiêm khắc.
"Thầy ạ, em đây." Nghiêm Cái thều thào trả lời.
Người gọi chính là nhân vật được mấy vị đạo diễn nổi danh nhắc đến khi trước, thầy giáo của Nghiêm Cái, Lâm Kỳ Chinh.
Giọng của Lâm Kỳ Chinh nặng hơn chút, vẫn thư thả không nhanh không chậm, nếu là người ngoài sẽ có cảm giác như bị răn dạy: "Sao thế? Sắp chết à, tinh thần đâu hết rồi?"
Nhưng Nghiêm Cái nào có sợ ông, giọng anh trôi nổi qua điện thoại: "Thầy ơi..."
"Sao?" Lâm Kỳ Chinh nghe vậy, cảm giác có chuyện không ổn, mày cũng nhăn lại: "Có chuyện gì thế?"
"... Em bị người ta bắt nạt." Nghiêm Cái xoay người, điện thoại theo cử động của anh rơi cái bẹp trên giường.
Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, giọng vẫn nhàn nhạt nhưng khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng thương, lặp lại lần nữa: "... Bị người ta bắt nạt tàn nhẫn."
"Ai?" Một lúc sau, dường như Lâm Kỳ Chinh phải cân nhắc rất lâu mới chậm rãi nói ra từ này.
Nói thật, ông rất nghi ngờ độ chân thực trong lời nói của Nghiêm Cái.
"... Một kẻ lưu manh." Nghiêm Cái nhắm mắt, giọng điệu như thể thiếu nữ nhà lành bị làm nhục, trống rỗng mà tuyệt vọng, lẩm bẩm: "Một tên đại lưu manh."
Lâm Kỳ Chinh: "... Là kẻ nào?"
Nghiêm Cái 'muốn nói mà nước mắt đã chực trào ra', sau đó im lặng ỉm đi vấn đề này, tiếp tục ngây người ngắm trần nhà: "... Tóm lại, hiện tại em rất hối hận, vô cùng hối hận..."
* Dục ngữ lệ tiên lưu (欲语泪先流): Muốn nói nhưng nước mắt đã tuôn trào, trích bài thơ Vũ Lăng Xuân (武陵春) của Lý Thanh Chiếu.Lâm Kỳ Chinh nghĩ đứa nhóc nhà mình thật sự bị người ta bắt nạt rồi, vì thế miễn cưỡng để giọng dịu dàng hơn chút, không vô tình như bình thường, khá mềm mỏng: "Em nói xem là kẻ nào, đừng sợ."
Thế nhưng Nghiêm Cái chỉ lắc đầu, tuyệt vọng nói: "Hiện tại em nhìn thế giới này chỉ thấy một màu u tối, không có chút màu sắc nào. Nếu có màu sắc, cũng chỉ thấy toàn là những chuyện đau lòng, cảnh còn người mất."
Lâm Kỳ Chinh:...
Ông im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra vì sao mấy câu này nghe lại quen tai như vậy.
Đây CMN chính là lời thoại trong bài tập của thằng nhóc trời đánh này khi trước!
"Giờ là lúc lên cơn nghiện diễn đấy phỏng! Em nói hẳn hoi xem ai bắt nạt em? Lại còn bắt nạt tàn nhẫn? Lưu manh là ai? Lưu manh ở đâu?" Lâm Kỳ Chinh cuối cùng cũng không kiềm chế được, để lộ bộ mặt thật.
Nghiêm Cái xoay người, làm bộ như chấm nước mắt: "Em không sao, không có việc gì."
Lâm Kỳ Chinh: "... Không giả chết nữa hả? Còn biết sống lại?"
Nghiêm Cái đỡ trán, lại nằm xuống: "Không, vẫn đang chết ạ."
Lâm Kỳ Chinh: "... Nghiêm Cái, một ngày không chọc tôi tức chết em không chịu được có phải không?"
Nghiêm Cái nhắm mắt, giọng vẫn như thường: "Hiện tại không phải thầy vẫn đang sống rất tốt ạ?"
Lâm Kỳ Chinh: "... Tôi mong em câm miệng để tôi sống thêm được vài năm, thật đấy."
Ông cảm thấy may mắn là không giữ Nghiêm Cái bên cạnh thêm vài năm, nếu không hiện tại chắc đã là khách thường trú của phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đùa vậy nhưng vẫn phải nói đến chính sự. Nghiêm Cái đổi một tư thế nghiêm chỉnh, hỏi Lâm Kỳ Chinh: "Thầy tìm em có việc?"
Lâm Kỳ Chinh im lặng một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Lão đây là rảnh quá nên mới tìm cậu để bị chọc."
Giọng Nghiêm Cái vui vẻ hơn, nhưng cũng không thể nói là đang cười: "Nào dám ạ? Em vẫn trông chờ thầy che chở em thêm mấy năm nữa. Em thật sự rất sợ lưu manh, nói chuyện không có chừng mực thì thôi, lại còn động tay động chân."
Lâm Kỳ Chinh xem anh diễn trò nãy giờ, trong lòng có cảm giác lưu manh chỉ là chuyện vờ vịt, thế nên không hỏi nhiều, chỉ thong thả nói: "Có một đoạn phim ngắn bối cảnh cổ đại trong một bộ phim tài liệu đang cần nam chính. Thời gian quay chắc cũng ngắn, em có rảnh không?"
Nghiêm Cái nghe xong làm một tư thế cá chép uốn mình bật dậy, lập tức lên tinh thần: "Có ạ."
Lâm Kỳ Chinh nói tiếp: "Diễn hữu nghị, thù lao bằng 0, còn có khả năng rất cao sẽ bị ăn mắng."
"Không sao ạ." Nghiêm Cái trả lời. Anh vừa nói vừa mau lẹ xuống giường, đi dép, sau đó ngẩn người trong một thoáng rồi mới phản ứng lại, hỏi Lâm Kỳ Chinh: "Chuyện này sao lại đến lượt em?"
Tuy là phim phóng sự nhưng trình độ chắc chắn không thấp.
Đầu dây bên kia, Lâm Kỳ Chinh dừng lại hai giây rồi mới lên tiếng, lời ít ý nhiều: "Gần đây sư huynh của em không có thời gian."
Nghiêm Cái đã đứng trước gương, gật đầu: "Em hiểu."
Tình hình trước mắt, anh hiển nhiên là được đắp vào thế chỗ.
Nghiêm Cái tạm biệt mấy bé cưng trong nhà, lần thứ tư trong ngày xuất hiện tại sân bay.
Nghỉ chưa được mấy hôm đã bị lôi đi làm việc trở lại, Điền Túc cảm thấy đời mình sao quá khó khăn.
Hắn kéo hành lý của Nghiêm Cái, mặt mày ỉu xìu lết theo sau, miệng vẫn không quên lải nhải: "Thịt nhúng, dạ dày bò, rau thơm, tôm hùm đất ơi..."
Nghiêm Cái ngồi máy bay một lúc rồi đến thẳng chỗ Lâm Kỳ Chinh. Lâm Kỳ Chinh biết anh nhanh nhẹn nên gọi luôn đạo diễn đến chờ Nghiêm Cái.
Đạo diễn họ Lưu, từng quay khá nhiều phim phóng sự đề tài lịch sử, danh tiếng trong ngoài nước đều rất cao, có điều không nằm cùng một vòng với các đạo diễn thương mại khác nên không được nhiều người chú ý.
Nghiêm Cái chào hỏi đạo diễn Lưu xong, ba người ngồi vào bàn. Lâm Kỳ Chinh tự tay pha trà.
Nghiêm Cái đã lâu không gặp Lâm Kỳ Chính, tất nhiên cũng rất nhớ thầy, thế nhưng hiện tại không phải thời gian để ôn chuyện.
Đạo diễn Lưu tâm tư kín đáo, nói vài câu rồi mới nhắc đến chủ đề chính.
Nghiêm Cái vẫn luôn đợi hắn lên tiếng, không thể hiện quá chủ động.
Phim phóng sự tất nhiên khác phim truyền hình hay phim điện ảnh thông thường. Phim phóng sự đồng nghĩa với số lượng khán giả đông đảo, thậm chí có thể bước ra màn ảnh nước ngoài.
"Vai diễn muốn để Tiểu Nghiêm đóng chính là Tùy Dạng Đế Dương Quảng," Hương trà dần lan tỏa, đạo diễn Lưu cũng nói cụ thể hơn:
"Trong 'Lão Học Am Bút Ký', Lục Du viết: Tùy Dạng Đế thông minh thần võ, từng nhiều lần xuất chinh đánh giặc, thiên tư kỳ vĩ dị thường, dung nhan anh khí có một không hai. Dáng đi vương giả như rồng như hổ, thâm trầm bình tĩnh như núi, khuôn mặt tựa trăng rằm, ánh mắt sáng rõ như bình minh, không có vẻ gì là gần gũi thân thiện.* Người bình thường khó diễn được nhân vật này, phải người nào đặc biệt xuất sắc mới có thể coi là phù hợp."
* Trích "Lão Học Am Bút Ký" của Lục Du. Toàn dùng điển cố thành ngữ, editor chém là chính, nội dung không quan trọng, đừng để ý =)).Hắn nhìn Nghiêm Cái, dần nở nụ cười: "Mấy ngày trước tôi có xem phim Tiểu Nghiêm diễn, rất hay."
Hắn vừa chuyển lời là mang theo dao nhỏ, nói không chút khách khí: "Tuy nhiên Yểm Diệp phù hợp với hình tượng Tùy Dạng Đế trong lòng tôi hơn."
Lời này quá thẳng thắn, giọng nói đầy vẻ khinh thường.
Khinh thường Nghiêm Cái chỉ là diễn viên lưu lượng. Đáng tiếc, sư huynh của anh không thể đảm nhận, thế nên đạo diễn Lưu chỉ có thể quay ra cân nhắc vị lưu lượng mà hắn không để vào mắt này.
Nghiêm Cái im lặng đưa ngón trỏ tay trái lên che kín ngón tay cái.
"Yểm Diệp" trong lời đạo diễn Lưu chính là vị sư huynh mà Nghiêm Cái chưa từng gặp mặt dù đã theo học Lâm Kỳ Chinh suốt vài năm, Khương Yểm Diệp.
Năm ngoái, Khương Yểm Diệp vừa tròn 31 tuổi đã thành công nhận được danh hiệu "Ảnh Đế trẻ tuổi nhất Trung Quốc", sau đó lại nhận được nhiều giải thưởng lớn trong ngoài nước. Những phim Khương Yểm Diệp đóng đều nhận được vô số lời khen ngợi. Nghiêm Cái đương nhiên không ở cùng cấp bậc để so sánh với vị sư huynh này.
Anh không hề treo nụ cười nịnh bợ, chỉ âm thầm để ngón trỏ vuốt ve ngón tay trái, mặt vẫn bình thản, chậm rãi đáp lại: "Diễn xuất của sư huynh xuất sắc, có thể thấu hiểu được tình cảm gửi gắm bên trong, lại có dáng vẻ phong thần tuấn lãng, vẻ xuất trần như trăng sáng. Tôi đương nhiên không bằng anh ấy."
Tự hạ thấp bản thân xong, Nghiêm Cái mới nói tiếp: "Nhưng tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để diễn."
Lần này đạo diễn Lưu chỉ khẽ gật đầu, hiển nhiên là không tin cho lắm.
Đã nói là phim ngắn nên thời gian quay không dài. Nghiêm Cái cũng không có quá nhiều cảnh, nhiều nhất chỉ quay 7, 8 ngày. Anh cũng không báo lại với chị Lâm.
Tối muộn, sau khi đọc kịch bản vài giờ đồng hồ, Nghiêm Cái mới miễn cưỡng đi nghỉ, quay ra xem "Vô Ý Thành Tiên".
Lúc "Vô Ý Thành Tiên" phát sóng anh đang quay "Nổi Gió", vì vậy chỉ tham gia vài cuộc họp báo. Show tống nghệ tuyên truyền cũng không đi, nhiều nhất chỉ là lên Weibo theo dõi.
Xem phim mình diễn tất nhiên có thể nhận ra nhiều vấn đề, có điều...
Phim chiếu đến cảnh Nghiêm Cái và Lục Thú nắm tay, làn đạn tăng với tốc độ chóng mặt, tất cả bình luận đều là "Thú Thú đè ảnh aaaa".
Nghiêm Cái tắt làn đạn.
Một lúc sau, Nghiêm Cái kéo tiến độ video về đoạn dắt tay, sau đó mở lại làn đạn, click vào khung bình luận.
Không lâu sau, một làn đạn lạc lõng giữa rừng "Thú Thú đè ảnh aaaa" chậm rãi bay qua.
Làn đạn này lời ít nhưng ý nhiều: "Cái Cái đè hắn."
Click vào có thể thấy ID bình luận là: Tôi Không Phải Clone.
*
Buổi quay ngày hôm sau, Lâm Kỳ Chinh tự mình tọa trấn, đặt ghế dựa ngồi một bên, cũng không nói chuyện với người khác, chỉ chăm chú nhìn Nghiêm Cái. Lần này, Nghiêm Cái thật sự dùng toàn bộ tinh thần và sức lực để diễn. Mới qua vài cảnh, lưng anh đã mơ mồ đổ mồ hôi.
Nói thật, mấy năm gần đây anh chưa từng diễn vất vả như vậy. Kể ra diễn cảnh đối kháng hay treo dây thép chẳng là gì, ít nhất trong lòng không cảm thấy thấp thỏm như hiện tại.
Đạo diễn Lưu quay xong một cảnh, trên mặt vẫn không hiện bất kì cảm xúc gì, hiển nhiên là thấy không hài lòng.
Chính Nghiêm Cái cũng cảm thấy không ổn. Lúc quay, đại khái vì vấn đề tâm lý, có một số chi tiết anh xử lý không tự nhiên cho lắm.
Làm phim ngắn đương nhiên là muốn tốt nhất có thể. Nghiêm Cái chủ động đi tìm đạo diễn Lưu, hỏi có thể quay lại một lần nữa không.
Đạo diễn Lưu nghe vậy thì chậm rãi đưa mắt nhìn Nghiêm Cái thật kĩ rồi hỏi: "Cậu thật sự muốn quay lại?"
Nghiêm Cái gật đầu, bình thản tự nhiên.
"Vậy thì quay lại."
Thái độ của đạo diễn Lưu đã không thể lạnh nhạt hơn. Hắn đưa tay, mọi người lại tiếp tục làm việc.
Diễn lại thì phải dặm thêm lớp trang điểm. Lúc chuyên viên trang điểm đang vẽ qua vẽ lại trên mặt Nghiêm Cái, phía sau anh bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Cảm giác thế nào?"
Đối mặt với thầy giáo nhà mình, Nghiêm Cái chỉ có thể nói thật: "Trạng thái không tốt, bị căng thẳng."
"Trong lòng tôi, em không hề thua kém Yểm Diệp." Lâm Kỳ Chinh không tiếp tục chủ đề vừa rồi, bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Vẻ mặt Nghiêm Cái vẫn như cũ: "Thầy không cần thiên vị đâu ạ, em đúng thật là không bằng người."
Trong lòng anh luôn hiểu rõ. Khương Yểm Diệp 26 tuổi đã thành công bước lên màn ảnh lớn, nhận được vô số giải thưởng và khen ngợi của người trong giới, được xưng tụng là "Ngôi sao mới nổi bật nhất."
Mà Nghiêm Cái 26 tuổi vẫn còn đang lê lết trong vòng lưu lượng, trước sau bao nhiêu chuyện quấn thân, ánh sáng ảm đảm không mấy người biết đến.
Nếu anh là đạo diễn Lưu, được lựa chọn trò cùng một thầy, anh cũng muốn chọn Khương Yểm Diệp, bỏ qua Nghiêm Cái.
"Ngoài miệng là thế nhưng bị so sánh ngay trước mặt như vậy, trong lòng ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái."
Giọng Lâm Kỳ Chinh bình thản. Ông hiểu rất rõ thằng nhóc trời đánh này: "Không phải cứ có người nói em không bằng cậu ta thì em thật sự không bằng cậu ta."
Tay ông đè trên vai Nghiêm Cái, ấm áp mà có lực: "Cái Cái à, ai cũng có lúc không bằng người khác, có điều phải xem người đó nhìn nhận chính mình như thế nào. Nếu em cảm thấy cậu ta xuất sắc, không thể vượt qua được thì thật sự cả đời này em sẽ không thể bằng cậu ta. Nhưng nếu em muốn thay đổi thì không ai có tư cách coi thường em hết."
Nghiêm Cái nghe xong thì ngơ ngẩn, hồi lâu sau mới nghiêm túc gật đầu: "Vâng."
Hết chương 62.___________________
Tản mạn của editor:
Cái Cái không phải người mang hào quang sáng chói, cũng không phải một hình tượng công quân quá sức lấn áp, toát ra khí thế khiến người người ngưỡng mộ. Cái Cái thuận theo quy luật của cuộc sống - tiếp nhận như nó phải thế - và trung thành với nguyên tắc của riêng mình. Không mạnh mẽ kiểu một người trên vạn người nhưng mạnh mẽ với tư cách một con người. Không có Lục Thú thì sự nghiệp của Cái Cái có được vực dậy không? Mình tin là có, có thể vất vả hơn nhưng chắc chắn là có.
* Góc bổ sung kiến thức:Tùy Dạng Đế Dương Quảng (隋煬帝, 569 - 618) là vị hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Tùy trong lịch sử Trung Quốc. Tùy Dạng Đế là con thứ hai của Tùy Văn Đế (Dương Kiên). Năm 589 khi mới 21 tuổi, ông đã lập công lớn tiêu diệt Nhà Trần ở phương Nam, thống nhất Trung Hoa sau hơn 250 năm. Năm 600, Dương Quảng được Tùy Văn Đế sách lập làm Hoàng thái tử thay người anh là Dương Dũng bị phế truất. Từ năm 602, Dương Quảng bắt đầu xử lý quốc sự, nắm đại quyền trong tay. Năm 604, Dương Quảng đã bí mật độc sát cha rồi lên làm vua.Trong những năm đầu trị vì, Tùy Dạng Đế mở mang khoa cử, đẩy mạnh lưu thông đường thủy bằng kênh đào Đại Vận Hà, xây dựng lại Đông Đô Lạc Dương, mở rộng Trường Thành, lập nhiều công trạng cho xã tắc. Nhưng càng về sau, Tùy Dạng Đế càng tỏ ra hoang dâm hiếu sắc, bỏ bê chính sự, trọng dụng gian thần, xa lánh trung lương, lại tăng thuế nhằm phục vụ cho việc xây dựng những cung điện, vườn ngự xa hoa làm nơi hưởng lạc, bóc lột sức dân xây thành đắp sông, lại nhiều lần tiến công Lâm Ấp, Cao Câu Ly... khiến quân tướng tổn hao, lòng dân oán hận. Cuối thời Dương Đế, quần hùng nổi dậy khởi nghĩa kháng Tùy, triều Tùy dần đi vào con đường suy vong. Năm 616, Tùy Dạng Đế rời khỏi Lạc Dương, tuần du về phương nam và ở đây trong suốt hai năm. Năm 618, ông bị Hứa Quốc công Vũ Văn Hóa Cập sát hại ở Giang Đô, không bao lâu sau đó, nhà Tùy chính thức diệt vong.Tranh vẽ Tùy Dạng Đế của Diêm Lập Bản, họa sĩ thời Đường(Nguồn: wikipedia)