Hai người đều ngủ cả chiều, tối đến tất nhiên không ngủ được. Lục Thú chủ động ngồi bên cạnh Nghiêm Cái, vừa ăn lựu vừa cùng anh xem kịch bản.
Một lát sau, Lục Thú bắt đầu phát biểu cảm tưởng.
Hắn nhíu mày: "Nhiều cảnh hôn vậy."
Nghiêm Cái còn chẳng buồn ngẩng đầu: "Tới giờ mới có hai cảnh."
Hồi lâu sau, Lục Thú lại lên tiếng: "Nam chính này thật sự quá lưu manh, mở miệng là nói lời âu yếm, động cái là quyến rũ người khác, hết nâng cằm lại kabe-don, còn trồng cây chuối hôn gió. Anh diễn thật sẽ không thấy ngại chứ? Tôi thấy vẫn nên đổi —"
Nghiêm Cái quay đầu, bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục đọc kịch bản: "Diễn được, dù sao thì gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."
Lục Thú đành suy sụp nằm ườn lên sô pha, có điều chỉ vài giây sau lại nhỏm dậy đọc tiếp.
Lát sau, hắn lại ngứa người, bắt đầu bới lông tìm vết: "Sao nữ chính có nhiều cảnh tình cảm với nam chính vậy, lúc nào cũng dính lấy nam chính, cái này —"
Nghiêm Cái nghe xong bỗng nhiên quay đầu, vô tình kéo gần khoảng cách với Lục Thú, hỏi ngược lại hắn: "Phim thần tượng thanh xuân vườn trường không diễn cảnh học tập yêu đương, chẳng lẽ diễn cảnh nhặt ve chai, phấn đấu làm giàu?"
Lục Thú cảm thấy không còn lời nào để nói.
Hắn đành phải ôm bát lựu Nghiêm Cái tách cho rúc ở một bên, trông vừa nhỏ bé, đáng thương lại bất lực, không biết là đang đọc kịch bản hay đang ngắm người.
Đọc thêm một lát, Nghiêm Cái nhìn đồng hồ rồi nhắc Lục Thú: "Cậu nên đi về ngủ."
Anh có thể thức đêm vì đang nghỉ phép. Lục Thú thì không được, mai hắn còn phải đóng phim.
Lục Thú lại cắn một hạt lựu, hỏi: "Anh vứt bỏ tôi à?"
Lục Thú chỉ ôm chặt bát lựu: "Ừm, tôi biết rồi. Anh có gì cứ nói thẳng, sao phải quanh quanh co co ra lệnh đuổi khách thế..."
Nghiêm Cái không nhìn kịch bản nữa, xem hắn biểu diễn.
Lục Thú hít nhẹ một hơi, vẻ tủi thân không chịu được: "Tôi cứ nghĩ anh đi ngàn dặm đường xa đến thăm tôi, dù thế nào tôi cũng chiếm một góc xíu xiu trong lòng anh. Hiện tại mới thấy vẫn là tôi tự mình đa tình, đơn phương một phía."
Nghiêm Cái ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục theo dõi màn biểu diễn xuất sắc của người nào đó.
"Cuối cùng thì anh muốn vứt bỏ là vứt bỏ một cách vô tình. Nam cặn bã đã làm lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ một trăm, một nghìn. Giờ phút này anh vứt bỏ tôi, tôi biết sẽ còn có lần thứ hai, thứ ba..."
Nghiêm Cái:...
Sao anh có cảm giác kịch bản càng lúc càng đi theo chiều hướng không đúng lắm?
Nghiêm Cái nhìn đồng hồ, lặp lại một lần nữa: "Cậu nên về đi."
"Về? Tôi về đâu bây giờ?" Lục Thú nghe vậy thì lập tức thoát vai. Hắn lười nhác dựa người lên sô pha, tay vân vê một hạt lựu, rõ rành rành là đang giáo dục trực quan cho Nghiêm Cái cách diễn một tên lưu manh gợi đòn như thế nào.
"Lúc biết anh đến tôi đã trả phòng rồi. Tiểu Ngô giờ cũng đã ngủ. Bên ngoài nhiều paparazzi như vậy, hơn nửa đêm anh còn nhẫn tâm đuổi tôi đi, có phải muốn hot search ngày mai là 'Lục Thú nửa đêm vất vưởng không chốn dung thân, ấm ức ngồi dựa tường' không? Anh trai tốt àaa."
Vẻ mặt Nghiêm Cái không thay đổi: "Trải nghiệm ngủ ngoài hành lang có thể giúp diễn viên có thêm kinh nghiệm thực tế."
Lục Thú cười: "Trải nghiệm ngủ cùng Nghiêm Cái cũng có thể giúp diễn viên nâng cao khả năng cảm nhận cái đẹp."
Nghiêm Cái lùi một bước: "Ngủ sô pha cũng là một trải nghiệm không tồi. Là diễn viên cũng nên hiểu được 'khoảng cách sinh cái đẹp'."
Lục Thú cố chấp bám riết: "Chỉ ở chung một phòng không thể đẩy cảm xúc lên tận cùng. Với một vài người không thể áp dụng lý thuyết khoảng cách sinh cái đẹp, đơn giản là vì họ có sự hấp dẫn trời sinh."
Hồi lâu sau, hắn lại nghiêng đầu nhìn Nghiêm Cái: "Kỳ thật ngoài việc cùng nhau ngủ, tôi còn có ý này hay hơn."
"Nói."
"Tôi ôm anh ngủ."
"... Vẫn chưa tỉnh?"
*
Nửa đêm, Nghiêm Cái mở bừng mắt.
Phía sau anh bị một người đè nặng. Cả người bị hắn ôm chặt cứng, không thể cử động. Lục Thú dựa cằm gần tai anh, tay trái vòng lên người anh, rất ấm. Hai mắt hắn khẽ nhắm, ngủ trông vừa an tĩnh vừa vui vẻ.
*
Lục Thú phải đóng phim nên thức dậy từ sớm. Nghiêm Cái vì quá mệt nên ngủ nhiều hơn một chút. Tiểu Ngô chuẩn bị bữa sáng cho anh, Nghiêm Cái ăn qua loa rồi lại ngồi trước notebook đọc kịch bản tiếp.
Anh quyết định sẽ nhận bộ phim này. Hiệu quả phát sóng hẳn sẽ không tệ, giá trị thương mại lại cao.
Chị Lâm chỉ hỏi anh như mọi khi: "Đang thăm ban à?"
Nghiêm Cái xác nhận, lại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Chị Lâm ngập ngừng: "Hôm đóng máy, cậu với Diêu Đa Ý ngồi trong phòng hóa trang ở đoàn phim nói chuyện rất lâu à?"
Nghiêm Cái nghe vậy đã đoán được tương đối.
Chị Lâm nói tiếp: "Có người chụp màn hình camera theo dõi ghi lại thời gian hai người bước vào phòng hóa trang và thời gian rời đi, còn móc nối tới buổi liên hoan lần trước, nói Diêu Đa Ý dùng quy tắc ngầm với cậu."
Buổi liên hoan lần trước đúng là khiến bao nhiêu người đỏ mắt nhìn Nghiêm Cái.
Vì sao hắn lại có nhiều tài nguyên như vậy? Vì cớ gì hắn gia nhập vòng dễ dàng như vậy? Dựa vào cái gì mà Thẩm Trì lại luôn miệng khen hắn?
Bọn họ vẫn nấp trong bóng tối, cố gắng tìm khe hở để thọc vào. Hiện tại chuyện này được tung ra, tất nhiên ai nấy đều muốn đạp Nghiêm Cái một cái, chỉ mong có thể dùng hai chủ đề cấm kỵ là đồng tính và quy tắc ngầm đè chết anh.
Trước đó việc Nghiêm Cái đút trái cây cho Lục Thú ở phim trường đã kéo theo chút lời gió. Hiện tại có thêm chuyện Diêu Đa Ý, số người tin là thật đã chiếm hơn phân nửa. Ngắn ngủi hơn 10 phút mà đề tài đã bắt đầu leo hot search, chưa kể còn có công ty nào đó cố tình ra đòn hiểm, ý định khiến anh không thể trở mình.
Nghiêm Cái nghe xong, cười: "Tình hình hiện tại như thế nào?"
Chị Lâm nghĩ anh tức giận, lập tức nói lời an ủi: "Cậu đừng vội. Tin mới được tung ra thôi. Khi nãy người phụ trách của aerobics và star đều gọi tới, tôi đã giải thích giúp cậu rồi."
"Nói chuyện vẫn suôn sẻ, tôi luôn nhấn mạnh việc cậu không phải đồng tính, chỉ là bạn bè với Diêu Đa Ý, không hề có quy tắc ngầm. Hiện tại bên kia đã bình tĩnh lại, chỉ cần chúng ta áp được dư luận thì không thành vấn đề."
Cô hơi trầm giọng, nói tiếp: "Còn có một chuyện." Chị Lâm thẳng thắn không che đậy: "Tôi mới tìm cho cậu một vai phụ trong một bộ phim điện ảnh, có điều vì chuyện này mà không thành."
Nghiêm Cái ngẩn người trong chớp mắt.
Trời mới biết anh muốn gia nhập cái vòng này như thế nào.
"Tôi không vội," hồi lâu sau anh mới lên tiếng: "Giải quyết vấn đề hiện tại đã. Để tôi liên hệ với Diêu Đa Ý làm sáng tỏ."
"Sợ là chuyện không đơn giản như vậy." Chị Lâm nói: "Nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, thêm nữa gần đây 'Vô Ý Thành Tiên' rất nổi, đến người qua đường cũng biết CP của cậu và Lục Thú. Buổi liên hoan hôm đó cũng hot như vậy. Hiện tại lôi Diêu Đa Ý ra, còn có ảnh chụp thời gian của camera theo dõi, phía Thất Lộ cũng thừa nước đục thả câu, giờ tin tức đã loạn lắm rồi."
Nếu không phải như vậy, bên aerobics và star cũng sẽ không lập tức liên hệ với chị Lâm.
Nghiêm Cái không xem tin giải trí cũng không lên Weibo, nhưng tình huống hiện tại...
Áng chừng trong 10 người thì có đến 8, 9 người tin Diêu Đa Ý dùng quy tắc ngầm với anh, điều này giải thích lý do vì sao anh có thể tham dự buổi liên hoan và nhận được nhiều tài nguyên nóng bỏng tay như vậy.
"Lần này nhất định phải làm sáng tỏ. Công ty sẽ tăng cường hoạt động đối ngoại. Chúng ta cũng cần xào CP với một nữ nghệ sĩ khác. Cái mác đồng tính này không thể đeo, rất dễ bị nói không ngóc đầu lên được." Chị Lâm hỏi: "Đây cũng coi như một cách làm sáng tỏ chuyện này, cậu thấy sao?"
"Định chọn người nào?" Nghiêm Cái hỏi trực tiếp.
"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chọn nghệ sĩ nhà mình. Đêm nay Đình Y sẽ tham dự một hoạt động." Giọng chị Lâm khá bình thản: "Livestream trực tiếp, có một cảnh gọi điện thoại cho người quen, cậu hiểu chứ?"
Nghiêm Cái trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Cô ấy vẫn xây dựng hình tượng cá nhân nỗ lực độc lập, xào CP với tôi không có lợi."
Chị Lâm mỉm cười, vui vẻ nói: "Đúng vậy, có điều con bé rất muốn cảm ơn việc lần trước cậu nói giúp trước mặt lão Bắc, nhờ thế mà con bé nhận được tài nguyên khá tốt. Bảo là nếu sợ phiền phức thì làm CP lâu dài cũng được."
Một lúc sau, Nghiêm Cái gật đầu: "Phiền chị thay tôi cảm ơn cô ấy, gửi kịch bản cuộc gọi cho tôi nữa. Cảm ơn chị."
"Người một nhà, khách khí cái gì." Chị Lâm trả lời qua loa.
"Vẫn còn một chuyện." Giọng Nghiêm Cái như có chút ý cười: "Chị giúp tôi tra xem người tung tin là ai."
Nếu chỉ là ảnh của anh và Diêu Đa Ý thì có thể là paparazzi trà trộn vào đoàn phim, có điều camera theo dõi thì chỉ có người trong đoàn mới có thể xem được.
Chị Lâm đồng ý.
Kịch bản nhanh chóng đươc gửi đến. Nghiêm Cái không mở mà gọi điện cho Diêu Đa Ý trước.
Diêu Đa Ý nghe máy xong gần như bị tức đến nổ đầu.
Hắn nói, độc thân nửa đời người cũng không có ai dám nói hắn là gay, hiện tại lại có kẻ dám bịa đặt hắn dùng quy tắc ngầm với hậu bối, sau đó lập tức đi đăng bài lên Weibo.
Nghiêm Cái lên Weibo dạo một vòng, trên bảng tin đều là tin tức liên quan đến chuyện này. Anh còn cảm thấy đau lòng cho fan nhà mình, hòm thư cá nhân của anh đã toàn là những tin nhắn khó coi. Nghiêm Cái tính để Điền Túc xử lý qua rồi mới đọc tiếp.
Sau đó...
Anh được tag trong một bài viết, là của Thẩm Trì.
Không ngờ Thẩm Trì lại lên tiếng giúp Nghiêm Cái. Hắn đăng liền hai bài, một bài làm sáng tỏ cho Diêu Đa Ý, một bài dành riêng cho Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái vốn nghĩ chuyện lúc trước là ngoài ý muốn, thật sự không cho rằng Thẩm Trì sẽ lên tiếng giúp mình.
Anh không lướt Weibo nữa, gọi điện cho Thẩm Trì nói cảm ơn. Lúc không say, Thẩm Trì thật sự rất lãnh đạm, chỉ nói hai ba câu là cúp máy.
Lúc này Nghiêm Cái mới đọc kịch bản cuộc gọi.
Tuy chỉ là một lần lên sóng nhưng công ty đã xây dựng kịch bản cho hai người họ rất cụ thể.
Năm ngoái, trong một hoạt động, Trần Đình Y làm quen với Nghiêm Cái ở hậu trường. Hai người đã có phương thức liên lạc, trong thời gian Nghiêm Cái bị đóng băng thì trở thành bạn tốt. Sau đó, Trần Đình Y còn đề cử Nghiêm Cái tới Bắc Mạch bắt đầu lại từ đầu.
Kịch bản cuộc trò chuyện cũng cố tình để lộ chút mập mờ, ví dụ như Trần Đình Y dùng vẻ mặt mong chờ nghe Nghiêm Cái nói, hoặc là Nghiêm Cái vừa nói vừa cười, còn phải làm bộ nỗ lực che giấu cảm xúc, cố tỏ ra bình thường.
Lại thêm chuyện Nghiêm Cái biết hết sở thích của Trần Đình Y, ghi nhớ tất cả những lời cô nói, ngược lại Trần Đình Y cũng hiểu rõ từng sở thích của Nghiêm Cái.
Tóm lại, Nghiêm Cái đọc xong cũng muốn tin hai người họ thật sự ở bên nhau, trong khi thực tế, anh và Trần Đình Y thậm chí còn chưa chính thức gặp mặt một lần nào.
Hiệu suất làm việc của chị Lâm rất cao, không bao lâu sau đã gọi điện lại cho Nghiêm Cái.
"Có manh mối về kẻ tung tin, có điều người kia bán với giá rất cao."
"Bao nhiêu?" Nghiêm Cái hỏi.
"5 triệu." Chị Lâm thở dài: "Tin đã đăng mà còn đòi giá trên trời, thèm tiền đến điên rồi."
"Được." Một bàn tay Nghiêm Cái vẫn đang tách lựu, có điều lúc này không khống chế được lực, hạt lựu bị bóp nát. Có tia nước đỏ bắn lên tay Nghiêm Cái, anh thong thả lấy khăn giấy lau đi.
"Lập tức mua." Một hạt lựu rơi vào bát: "Cảm ơn chị Lâm."
Hết chương 58.
Editor: Cái manh chứ Cái không hiền nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT