"Nghe chị Lâm nói hợp đồng của Trần Đình Y sắp đến hạn." Giọng Nghiêm Cái có vẻ chắc chắn kỳ lạ: "Việc tôi nhận tài nguyên này tính ra không công bằng với Trần Đình Y. Tuy nhiên nếu có thể giữ chân Trần Đình Y thì với công ty chỉ có lợi mà không có hại."

Lần tranh giành tài nguyên này có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ở một số thời điểm, thành bại chính từ những chuyện nhỏ.

Đoạn Bắc ngồi dậy từ ghế thái sư, bật cười: "Tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ nói vậy."

"Vậy à?" Nghiêm Cái hỏi lại.

"Đánh một cây gậy, thả củ cà rốt?" Đoạn Bắc truy hỏi.

"Tôi không muốn đánh lên tay cô ấy." Giọng Nghiêm Cái rất bình tĩnh: "Tài nguyên này tôi sẽ tự mình giành lấy."

Tiếng cười của Đoạn Bắc lại vang lên: "Cậu như thế này, về sau tôi không muốn cho cậu tài nguyên cũng không được."

Nhìn qua đúng là một cậu bé ngoan, hoàn toàn đặt lợi ích của công ty lên đầu.

"Được." Nghiêm Cái gật đầu, nói lời khẳng định với đối phương: "Tôi không có thói quen xấu, không vi phạm điều khoản hợp đồng, tài nguyên nhiều, không sợ áp lực."

"Ngay từ đầu cậu đã biết mình có thể lấy được tài nguyên này đúng không?" Đoạn Bắc cuối cùng cũng thông suốt, mở miệng nói: "Thông minh lắm."

"So ra vẫn kém anh." Nghiêm Cái trả lời một cách hờ hững.

Đoạn Bắc mới thật sự là cáo già.

Đoạn Bắc đang định trả lời thì cửa nhà bỗng nhiên mở ra. Đến lúc này trong mắt hắn mới là nụ cười chân thật.

Hắn nhanh chóng đồng ý, cúp điện thoại, sau đó đứng dậy từ ghế thái sư.

Nghiêm Cái không đặt điện thoại xuống, trái lại còn gọi một cuộc khác.

Lúc xem xét tài nguyên star, đúng là anh đã nắm chắc mình có thể giành được.

Nguyên nhân không phải vì chị Lâm mà là thầy của anh. Thầy hướng dẫn của Nghiêm Cái, Lâm Kỳ Chinh đã từng đề cử vài người cho tạp chí star khu vực Trung Quốc, những người này đều được hợp tác với star, không có ngoại lệ. Thầy cũng từng đề cập muốn đề cử anh, có điều khi đó Nghiêm Cái đang bị đóng băng hoạt động, có xuất hiện cũng chỉ là nhiệt độ trong thời gian ngắn, không có mấy tác dụng, thế nên bỏ qua.

Trước giờ anh chưa từng tìm thầy đòi hỏi chuyện gì, lần nay lên tiếng nhờ, thầy tất nhiên sẽ không từ chối.

Lý do đề cập chuyện này với chị Lâm...

Tự mình chủ động nhượng bộ, đơn giản chỉ là muốn cho Đoạn Bắc một cái nhân tình.

Nghiêm Cái thật sự không muốn PR couple, nếu vì mục đích thương nghiệp anh cũng có thể tiếp nhận, có điều với Lục Thú thì không được.

Anh muốn nâng cao địa vị cá nhân, muốn gia nhập vòng điện ảnh, phải bắt đầu từ phương diện này.

Kết thúc cuộc gọi, chuyện đã thành, thế nhưng điện thoại của Nghiêm Cái vẫn chưa được nghỉ ngơi. Anh ấn gọi một số điện thoại không được lưu tên, sau đó lập tức mở cửa đi ra ngoài.

Rất nhanh đã có người bắt máy.

"A lô?" Giọng Lục Thú vẫn như mọi khi, hỏi: "Anh tới nơi rồi à?"

Nghiêm Cái đã đứng trước cửa phòng đối phương: "Tới rồi."

"Gửi vị trí đi, tôi lái xe đi đón anh."

Nghiêm Cái nghĩ một lát rồi nói: "Vị trí rất gần, tôi có thể tự đến."

"Hở?" Lục Thú nghi hoặc: "Quanh đây đâu có sân bay nào."

Hắn như suy đoán gì đó: "Người đại diện không cho anh gặp tôi à?"

Không hiểu sao, Nghiêm Cái cảm thấy giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi ấm ức.

Anh còn chưa kịp giải thích thì đối phương đã hỏi tiếp: "Thế này cũng không được? Có phải thiếu tự do quá không?"

Có thể là vì anh im lặng, Lục Thú lại càng khẳng định Nghiêm Cái bị công ty quản lý bạc đãi, hoàn toàn không cho anh cơ hội lên tiếng đã bắt đầu dong dài: "Như vậy đi, anh hủy hợp đồng với Bắc Mạch, phí vi phạm hợp đồng tôi trả. Anh đến Bác Duy đi, muốn tài nguyên nào tôi cho anh tài nguyên ấy."

"Thật à?" Nghiêm Cái đột nhiên cũng vương ý cười, hỏi lại với vẻ hơi trêu ghẹo.

"Tất nhiên," Lục Thú cười, giọng dịu dàng thêm vài phần: "Chỉ cần anh nói một câu, tôi có thể luyến tiếc không cho sao?"

Thế nhưng Nghiêm Cái không tiếp tục chủ đề này, anh trả lời: "Tôi đang đứng trước cửa phòng cậu."

Tiếng Lục Thú chợt ngừng.

Có điều vài giây sau, cửa phòng bật mở.

Lục Thú mắt mở to miệng há hốc, vẻ ngây người hiếm thấy nhưng phản ứng cũng khá nhanh, lập tức đưa tay kéo Nghiêm Cái vào trong.

Hai người chưa làm gì, mới chỉ nói vài câu, Nghiêm Cái đã nằm trên giường ngủ mất.

Lục Thú vừa vén chăn cho Nghiêm Cái xong thì chuông điện thoại của anh vang lên. Hắn còn không kịp nhìn người trên giường một lần, lập tức đi ra ngoài nhận điện thoại.

Giọng phụ nữ từ trong điện thoại truyền đến: "Cái, đang ở đâu thế?"

Mặt mày Lục Thú lập tức hớn hở, hắn trả lời: "Anh ấy ở trong phòng tôi."

Chị Lâm: "..."

Nói đến đây, Lục Thú còn không quên bổ sung: "Anh ấy vừa ngủ rồi."

Hay lắm, cô còn tưởng tên nhóc này vừa xuống máy bay đã đi thẳng đến khách sạn là vì mệt mỏi... Thôi được rồi, đúng là mệt mỏi thật.

Chị Lâm cố gắng trấn định cảm xúc, hỏi: "Tự cậu ấy tới à?"

"Chị nói gì vậy." Lục Thú cười đến là êm tai: "Tôi vừa mở cửa phòng thì thấy anh ấy. Đây chính là duyên phận, là trời định, phải không?"

Chị Lâm cười khổ, đáp lại một cách cứng ngắc: "... Vậy à."

Hay lắm, cô còn tưởng là bị ép đến.

Lục Thú nho nhã lịch sự, ra vẻ hiền lành vô hại, hỏi tiếp: "Chị còn có chuyện gì khác không? Chờ anh ấy thức dậy tôi sẽ chuyển lời."

"Thật ra cũng không có chuyện gì." Chị Lâm như cảm nhận được nỗi đau của nhà có trẻ ngoan bỗng dưng lầm đường lạc lối. Cô nghĩ một lát rồi vẫn nói: "Làm phiền cậu rồi. Hôm qua cậu ấy làm việc đến ba giờ sáng, nghỉ chưa được bao lâu đã lên máy bay, đúng là rất mệt."

Lục Thú nghe vậy thì quay đầu nhìn Nghiêm Cái.

Anh nằm trên giường, không biết đã ôm chăn gom thành một bọc từ khi nào, cả người chỉ có đầu là lộ ra, trông rất giống con thú nhỏ bọc mình trong lớp da lông.

"Được." Lục Thú đồng ý: "Cảm ơn, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

Lúc chuẩn bị cúp máy, Lục Thú như chợt nhớ đến chuyện gì đó, lên tiếng hỏi: "Chờ một chút."

"Sao?" Chị Lâm nói: "Có chuyện gì à?"

"Thật ra cũng không có chuyện gì." Lục Thú cố ý kéo khoảng cách với Nghiêm Cái, giống như lần trước Nghiêm Cái làm với hắn.

Hắn hỏi: "Lần trước không xào CP với tôi có phải là quyết định của công ty không?"

Chị Lâm có hơi khó hiểu, mày khẽ nhăn lại. Lúc đấy Nghiêm Cái nói rất chắc chắn, cô còn cho là anh đã trao đổi với Lục Thú rồi.

Cô không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi thử: "Các cậu là bạn bè thân thiết, cậu không biết à?"

Giọng Lục Thú như không có biến đổi gì, vẫn rất nhẹ nhàng: "Lúc trước có nói chuyện qua, có điều nghe xong một cuộc điện thoại anh ấy lại không nói nữa, thế nên tôi có hơi tò mò."

Mấy lời này chính là nói bậy nói bạ, Nghiêm Cái căn bản chưa từng đề cập chuyện này với hắn. Lục Thú nghe được ý dò xét trong giọng chị Lâm nên trả lời như vậy, đơn giản cũng là vì thăm dò ý của cô.

Chị Lâm cười: "Cậu có thể tự mình hỏi cậu ấy."

"Tôi biết rồi, cảm ơn chị."

Lục Thú chậm rãi đến gần, ngồi xuống bên cạnh anh. Hắn cũng không làm gì, chỉ cúi đầu nhìn Nghiêm Cái.

Anh có vẻ thật sự rất mệt, nửa nằm sấp ở trên giường, tay còn ôm gối đầu, ngủ rất say, không có dấu hiệu gì là bị ảnh hưởng từ tiếng điện thoại khi nãy.

Lục Thú ngồi một lúc lâu nhưng không làm gì.

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười.

Cái dạng này của hắn giống lưu manh ở chỗ nào? Kể cả là lưu manh thật, hắn cũng là tên lưu manh đứng đắn nhất trên thế giới.

Nếu là người khác...

Ai có thể nhịn được đây.

Nghiêm Cái ngủ một giấc rất dài, từ chiều đến tận tầm 10 giờ tối mới tỉnh.

Lúc anh mở mắt không lập tức nhìn thấy Lục Thú, còn thấy hơi bất ngờ. Vài giây sau, Nghiêm Cái mới ngồi dậy.

Cũng giống như lần trước, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn, những nơi còn lại đều tối đen. Lục Thú ngủ bên cạnh anh, còn nằm cách xa một khoảng, nhìn qua rất nghiêm chỉnh.

Tay hắn vẫn đang cầm điện thoại, màn hình còn đang sáng.

Nghiêm Cái không biết hắn đã ngủ được bao lâu, thời gian chờ của màn hình điện thoại dài như thế nào, thế nhưng tư thế nằm của hắn không lộn xộn, trên đùi còn đắp chăn. Anh chống tay ngồi một lúc, thấy Lục Thú vẫn không có phản ứng gì, màn hình điện thoại lại vẫn sáng đèn.

Nghiêm Cái mặt không đỏ, tim không đập vén chăn cho Lục Thú. Hắn theo bản năng đưa tay trùm lên người, cuối cùng chui vào chăn, xoay người ngủ tiếp.

Một lúc sau, một cánh tay duỗi về phía chiếc điện thoại nho nhỏ đang một mình phát sáng trong đêm.

Bắc Kinh, vào hồi XX giờ YY phút, nghi phạm Nghiêm C. bước vào khách sạn, sau đó dựa vào chiêu bài cảm tình, thuận lợi tiến vào phòng của người bị hại Lục T.

Camera theo dõi của khách sạn đã quay lại cảnh tượng này.

Ban đầu, Nghiêm C. chỉ tính giả vờ ngủ, muốn để Lục T. thả lỏng cảnh giác, chỉ là Nghiêm C. không ngờ bản thân lại không cẩn thận ngủ mất.

Nhưng đồng thời, chuyện này cũng khiến người bị hại Lục T. buông bỏ cảnh giác, hơn nữa cũng chìm vào giấc ngủ. Sau khi xác nhận Lục T. đã say giấc, để tiện hành động và tránh làm xê dịch công cụ gây án, Nghiêm C. quyết định dùng tư thế gian nan nhất tiến hành gây án.

Đầu tiên, Nghiêm C. đến gần hiện trường gây án. Đối mặt với công cụ gây án, cũng là lần đầu tiên có hành vi vi phạm pháp luật, thế nhưng Nghiêm C. không hề luống cuống, trái lại cực kỳ bình tĩnh bắt đầu sử dụng công cụ gây án.

Lục Thú đại loại là đang lướt Weibo thì ngủ quên.

Điện thoại vẫn dừng ở giao diện Weibo, Nghiêm Cái tiến sát vào màn hình, nhìn qua.

Bách Niên Xuân: Siêu thoại Cái Thú / CP này Mị có thể chèo một vạn năm, dù là Cái Thú hay Thú Cái, kiểu gì chị em ta cũng bám trụ. Không nói nhiều, truyện này quá hayyyyy, viết quá ngọttttt.

Là người này, lại là người này.

ID quen thuộc, antifan xoay mình làm fan, Nghiêm Cái muốn không có ấn tượng sâu đậm cũng khó.

Phía dưới Weibo còn rất nhiều bài, Nghiêm Cái click truy cập.

Sau đó...

Nội dung được chia sẻ là như này.

【Thú Cái】Đêm Tối (⚠️ Có H/ Vị thành niên xin tự giác rẽ phải, bối cảnh thiết lập Thú Cái là thanh mai trúc mã, tình hữu độc chung, sẽ không thay đổi. Xin đừng KY, cảm ơn.)

Nghiêm Cái nghĩ một lát, vẫn đánh bạo đọc tiếp.

Đồng nhân văn à, trước giờ anh vẫn cho là chỉ cần fan thấy vui là được.

Có điều...

Có điều mấy câu như "Lục Thú nâng cằm Nghiêm Cái, mạnh mẽ hôn lên" với "Nghiêm Cái không chút sức lực nằm trong lòng Lục Thú, đáy mắt ửng đỏ" có cần thiết không?

Mấu chốt là hình như Lục Thú còn đã đọc hết.

Nghiêm Cái ấn Back liên tục, về tới giao diện Weibo mới phát hiện Lục Thú không chỉ đọc rất nhiều đồng nhân văn mà còn còn bấm Like.

Cái Phạn Nhỏ Ở Muôn Nơi:【đầu chó】 Cái Cái: Không phải tôi, tôi bị hắn cưỡng ép, hức hức hức.

Đây là bình luận đứng top. Nghiêm Cái nghĩ, tốt nhất nên đọc thêm quan điểm của những người khác nữa, vì thế lại lướt xuống phía dưới.

Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới: Hiếm hoi lắm mới đọc được một truyện Thú Cái... phê thật. Đoạn Thú Thú đè Cái Cái lên tường quả thật quá yhsq. Mị đã chết, mạng của Mị không đáng giá.

? Không lẽ mọi người thật sự thích dùng từ 'tình sâu khắc mãi' để miêu tả anh với Lục Thú?

Được rồi, dù Cái Cái Điện Hạ Số 1 Thế Giới này và người nói chuyện với anh trên Weibo quả thật không phải là một người, nhưng...

Đọc thêm một lúc, Nghiêm Cái cuối cùng đã có phát hiện mới. Trên Weibo này, tất cả những bình luận liên quan đến "Thú Cái" mà không phải "Cái Thú" đều được Lục Thú bấm Like.

Nghiêm Cái thấy hắn có vẻ rất quen thuộc, mấy từ lóng cũng hiểu rõ, chợt nhận ra đây không phải lần đầu tiên hắn đọc đồng nhân văn của hai người họ.

Nghiêm Cái rời khỏi siêu thoại, sắp quay lại trang chủ tài khoản của Lục Thú.

Lục Thú dù trắng trợn như nào cũng sẽ không dùng tài khoản chính ấn Like mấy bài Weibo này, đây nhất định là tài khoản clone. Nghiêm Cái tính xem tên ID của hắn rồi tắt điện thoại.

Ai dè Nghiêm Cái vừa rời khỏi siêu thoại thì Lục Thú nằm bên cạnh bỗng nhiên trở mình.

Ngón tay Nghiêm Cái khựng lại, giây tiếp theo lập tức đưa tay tắt ngay công cụ gây án.

Hết chương 50.

Lời tác giả:

Thú Thú: Tí thì ngã ngựa, nguy hiểm thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play