Lục Thú bị dọa sợ, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn gần như chạy như bay tới, luống cuống hỏi Nghiêm Cái: "Sao vậy anh?"
Vừa nói vừa đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt anh.
Nghiêm Cái lắc đầu không trả lời, chỉ đưa tay ôm hắn. Im lặng từ đầu đến cuối.
Lục Thú ôm Nghiêm Cái, nhẹ nhàng vỗ vai anh, không hỏi gì thêm. Hắn vốn đang rũ mắt nhìn đầu Nghiêm Cái, sau đó rời đi rồi chợt dừng trên màn hình máy tính.
Bàn tay đang vỗ về Nghiêm Cái cũng dừng lại. Lục Thú nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cúi người hôn lên đỉnh đầu anh, dịu dàng nói: "Không sao hết... Sẽ qua nhanh thôi. Có chuyện gì có thể nói cho em được không? Được... Không muốn nói thì không nói, ôm anh."
Nghiêm Cái vùi đầu trong ngực Lục Thú, nước mắt im lặng chảy ra thấm ướt áo hắn.
Anh nên nói gì đây, kể lại những chuyện mình từng trải qua khi trước? Nói mấy năm nay mình sống khó chịu như thế nào? Hay là nói bản thân đã phải chịu đựng những gì?
Anh không nói được thành lời.
Tất cả áp lực, khổ sở, oan ức đè nén dưới đáy lòng như hóa thành nước mắt chảy ra từng chút, từng chút làm áo Lục Thú ướt nhẹp. Anh muốn để hắn biết, nhưng lại không dám.
Lục Thú vô cùng kiên nhẫn vỗ vai Nghiêm Cái, ôm anh trong vòng tay, trấn an anh.
Nghiêm Cái trong nháy mắt lại muốn nói ra, có điều không biết nên nói điều gì.
Nói bản thân từng mất ngủ mấy tháng liền? Nói khoảng thời gian không gặp hắn mình mất đi niềm vui sống? Hay là nói... Nếu hiện tại rời khỏi hắn sẽ không tìm được chính mình?
Anh vẫn không thể nói thành lời một câu nào.
Nghiêm Cái cứ lẳng lặng ôm Lục Thú gần một giờ đồng hồ, áng chừng tầm 4, 5 giờ sáng mới ngủ tiếp.
Lục Thú sợ anh ngủ trên sô pha không thoải mái, thế nhưng Nghiêm Cái lại ôm rất chặt, quyết không thả ra, khiến hắn căn bản không thể cử động. Lục Thú không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc anh ôm mình, đồng thời đọc kịch bản trước mặt.
Cốt truyện giống như một không gian nhỏ bé đè nén, giam cầm một người cùng với tất cả tuyệt vọng tồn tại trên cuộc đời này.
Lục Thú đọc một lát, sau đó chủ động đưa tay vỗ về Nghiêm Cái. Hắn thuận thế vỗ nhẹ lưng người trong ngực, đồng thời bấm gọi một cuộc điện thoại.
Nghiêm Cái vô thức cầm tay hắn đưa lên mặt mình xoa nhẹ hai cái, sau đó mới lười nhác ngồi dậy, ôm hắn một lần nữa, vùi đầu vào giữa cổ Lục Thú rồi dựa vào người hắn không nhúc nhích.
Anh nhớ rõ mình đêm qua hình như đã khóc..., lại còn khóc rất lâu, không những thế còn ôm Lục Thú không chịu buông tay. Lục Thú hỏi anh có chuyện gì anh lại không trả lời, quả thật giống như một đứa trẻ hư vô cớ gây sự.
Lúc này Nghiêm Cái mới tạm dừng nhiệm vụ ngửi-Thú-mỗi-ngày, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Mắt Lục Thú thâm quầng, hiển nhiên là nửa đêm tỉnh dậy rồi thức trắng từ lúc thấy anh, trạng thái nhìn qua không tốt lắm.
Anh đưa tay, có chút đau lòng nhéo nhéo bọng mắt của hắn, thế nhưng không trả lời.
Lục Thú hôn bẹp một cái trên trán Nghiêm Cái, để anh thuận thế ôm mình rồi hỏi: "Không nhận diễn bộ phim này được không anh?"
Nghiêm Cái dừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn: "Vì sao?"
"Nó quá áp lực." Lục Thú cười với vẻ hơi mệt mỏi, hỏi thử sang chuyện khác: "Lúc nào anh quay xong 'Sử Quan Bút Tích', chúng mình đi du lịch nhé? Nghỉ ngơi một thời gian, có khi trạng thái sau đó còn tốt hơn." Hắn vừa nói vừa cọ mình trong lòng anh, cảm giác có chút bất lực.
"Để tôi suy xét một chút."
Nghiêm Cái như nhìn ra điều gì đó, không nói nữa.
*
Ngày nghỉ kết thúc, Nghiêm Cái tiếp tục quay "Sử Quan Bút Tích". Về cuối phim, tính cách Phương Tử Kình đã khác nhiều so với khi trước. Vì dần có nét tương đồng với nhân vật nên Nghiêm Cái không mất quá nhiều thời gian để nhập vai, đôi khi chỉ cần vài giây là có thể lập tức hóa thân vào vai diễn.
Lâm Kỳ Chinh rất hài lòng, có điều vẫn thường xuyên nhắc nhở anh nhất định phải thoát vai, không thể sa đà vào trạng thái của nhân vật.
Hôm nay cũng như mọi khi, Lâm Kỳ Chinh nói chuyện với Nghiêm Cái xong thì đột nhiên nhắc tới phim phóng sự từng quay khi trước. Thành tựu và trình độ chuyên môn của Lâm Kỳ Chinh đã được công nhận ở trong giới. Kể từ khi debut, dù là ở đâu diễn xuất của Nghiêm Cái về cơ bản đều được khẳng định. Thế nhưng lần quay phim phóng sự anh lại bị phê bình hết lần này đến lần khác, chuyện này thật sự rất hiếm khi xảy ra, vì thế ấn tượng khá khắc sâu.
Kỳ thật chủ yếu vẫn là vì đạo diễn ngay từ đầu đã muốn đàn anh Khương Yểm Diệp của Nghiêm Cái nhận vai chứ không phải anh.
Khương Yểm Diệp nhận được danh hiệu Ảnh Đế khi mới 31 tuổi, cũng là Ảnh Đế trẻ tuổi nhất, sau đó còn nhận được nhiều giải thưởng lớn, trên trường quốc tế cũng có danh tiếng nhất định. Trước kia Nghiêm Cái không thể so sánh với anh ta, hiện tại anh cũng không cho rằng mình và người này có thể đặt trên cùng một bàn cân.
Thế nên vẫn luôn cho rằng mình không bằng người trên mọi phương diện.
Lâm Kỳ Chinh ân cần vỗ nhẹ vai Nghiêm Cái hỏi: "Chính em diễn mà không muốn xem một lần à?"
Anh lắc đầu: "Em không muốn xem."
Chuyện này cứ khiến Nghiêm Cái nhớ lại ký ức không vui. Dù không biết phim chiếu vào lúc nào nhưng anh không hề để tâm.
Có thể nói anh khá có duyên với khán giả, cũng được phần lớn mọi người công nhận —— Dù không tự mình đi xem nhưng mấy bộ phim điện ảnh gần đây của anh đều đạt kết quả khá tốt. Thẩm Trì rất hài lòng với "Đông Ly Hạ", áng chừng cuối năm còn có thể giành thêm giải thưởng.
"Thầy xem rồi." Lâm Kỳ Chinh ngồi xuống trước mặt Nghiêm Cái, mỉm cười: "Ông ấy quay phần diễn của em tốt lắm, có điều hiện tại chưa chiếu. Phải sang năm mới hoàn tất."
Nghiêm Cái nghe vậy thì hơi kinh ngạc: "Vẫn chưa chiếu ạ?"
"Ừ. Một bộ phim hay có thể mất hàng chục năm để hoàn tất."
Lần này Lâm Kỳ Chinh không có bất kỳ hành động gì, thế nhưng ánh mắt khẳng định của ông đã nói lên tất cả. Ông ôn tồn nói: "Em còn trẻ, còn rất nhiều ngọn núi chờ em chinh phục. Cứ coi Khương Yểm Diệp là một trong số đó, đừng tự ti hay e ngại."
Nghiêm Cái sững người trong chốc lát.
Anh chợt nhớ tới ngọn núi tuyết trắng xóa mình nhìn thấy đêm qua trong "Đêm Dài".
Vì thế Nghiêm Cái ngẩng đầu hỏi Lâm Kỳ Chinh: "Thầy có hy vọng gì với em không?"
"Hy vọng gì?" Lâm Kỳ Chinh bị câu hỏi đột ngột này làm ngẩn người, sau đó nhanh chóng cười khẽ: "Hy vọng em có thể sống vui vẻ hạnh phúc."
Nghiêm Cái mỉm cười: "Ý em là về mặt sự nghiệp."
"Thật ra là không." Lâm Kỳ Chinh xua tay: "Sự nghiệp thì phải xem chính em. Dù sao hiện tại không đóng phim thì số tiền em kiếm được cũng đã đủ tiêu cả đời. Tương lai muốn làm cái gì thì làm cái đó, là gì cũng tốt."
"Nhưng em thích diễn xuất." Nghiêm Cái nói: "Giống như có cảm giác thuộc về nó."
"Vậy cứ diễn đi." Lâm Kỳ Chinh nói: "Không nhất định cần tất cả mọi người công nhận, nhưng cần chính bản thân em công nhận."
Hết chương 98.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT