Theo chỉ đạo của Phương Tôn, nhóm nhiệm vụ giả được chia ra làm 5 tổ A B C D E, mỗi tổ sẽ có 1 người trong quân đội phụ trách hướng dẫn và đào tạo bọn họ. Di Giai được phân vào tổ E, người phụ trách là một người đàn ông trẻ tên Kai, đám con gái tổ E hú hét ầm ỹ vì Kai quả thật là một anh chàng hết sức đẹp trai.
Quá trình đào tạo lập tức bắt đầu mà không có một giây phút xả hơi nào, tổ của Di Giai nhanh chóng di chuyển theo Kai vào khu tập luyện, ở đây mọi người được phát bộ đồ kỳ cục như Phương Tôn đã mặc trước đó, cơ bản là áo rộng quần bó, màu sắc đen đỏ kết hợp, không quá mất thẩm mỹ.
Sau khi thay đồ, mọi người nhanh chóng tập trung ra sân huấn luyện, Kai không phải một người nói nhiều, anh ta cúi chào sau khi giới thiệu tên mình rồi nghiêm túc giảng về lý thuyết bài tập trước khi dạy họ cách chiến đấu.
"Về cơ bản Titan là một sinh vật khổng lồ, tuy chúng khỏe mạnh da dày nhưng lại có một điểm yếu phía sau gáy rất mềm, chém chính xác vào vị trí đó Titan sẽ chết." Kai nói, giọng anh đều đều, không nhấn mạnh cũng không kéo dài chữ.
Một nhiệm vụ giả giơ tay hỏi:"Titan cao lớn như vậy làm sao chúng ta có thể chém vào gáy nó?"
"Cho nên chúng ta mới có tiết thực hành. Cậu lên đây cầm phát cho mọi người đi." Kai chỉ vào mấy rổ lớn, trong rổ là các thiết bị giống hệt nhau.
Sau khi ai nấy đều đã có trong tay một cái, anh hướng dẫn họ cách đeo vào người. Đây là một công cụ nối từ bàn chân đến eo, dựa vào lực nhấn của chân, 2 bên eo trái phải sẽ bắn ra một móc dây kéo cực mạnh và chắc chắn. Trong chiến đấu sẽ sử dụng dụng cụ này để tới phía sau gáy Titan, đầu móc ở eo bắn ra sẽ đâm sâu vào da thịt hoặc đâm vào các tòa nhà cao giúp người lính di chuyển trên không trung.
Ngoài thiết bị không thể thiếu này, họ còn được trang bị 2 thanh kiếm làm vũ khí và một cây súng bắn tín hiệu, những thứ này đều vô cùng quan trọng.
Các nhiệm vụ giả bước đầu là học điều khiển thiết bị di chuyển và giữ thăng bằng khi bị treo trên không trung, cố gắng không bị lật ngược.
Di Giai cảm thấy cũng không quá khó, cô là người đầu tiên hoàn thành bài tập này, thành công nhận được ánh mắt tán thưởng của tổ trưởng Kai.
Nhiệm vụ giả tiến vào thế giới này sẽ có một cơ thể tương đối thật, thậm chí còn cảm giác được đói, mệt và buồn ngủ. Sau khi ngày luyện tập đầu tiên kết thúc, mọi người đều đấm lưng than thở mà tiến vào phòng ăn. Di Giai lặng lẽ lấy phần của mình rồi ngồi 1 mình một bàn, Tang Thanh bị chia vào tổ khác nên cũng không ai tới bắt chuyện hay làm phiền cô.
'Cạch'
Một khay cơm đặt đối diện, cô ngẩng đầu lên rồi thoáng ngạc nhiên:"Tổ trưởng Kai?"
Kai ngồi xuống trước mặt cô, vẫn giữ vẻ mặt đạm bạc:"Hôm nay làm rất tốt."
"Cảm ơn anh."
Một thoáng yên lặng ngượng ngùng trôi qua, hoặc mỗi Di Giai cảm thấy thấy bầu không khí ngượng ngùng, cô mở lời bắt chuyện:"Vậy khi nào chúng ta bắt đầu chiến đấu?"
"Đợi lệnh phía trên."
"Ồ..."
Lại một thoáng im lặng.
"Cái này... tổ trưởng Kai, anh vào quân đội bao lâu rồi?" Di Giai lại hỏi
"10 năm." Dừng một chút, anh ta lại nói:"Từ 13 tuổi."
"Ra là mới 23, anh còn trẻ mà lúc nào mặt mũi cũng cứng ngắc, nên cười nhiều một chút đi."
Anh ta ngước mắt nhìn Di Giai, con ngươi trầm tĩnh không có chút cảm xúc.
"... nếu anh không thích thì thôi."
Kai cụp mắt, lặng lẽ ăn. Cô cũng không quen bắt chuyện người khác cho lắm nên cũng im lặng quét sạch phần mình, không thể không khen ngợi đồ ăn ở nơi đây không tệ, rất vừa miệng cô.
Nơi ngủ nghỉ được chia mỗi phòng 10 người, không phân nam nữ, phòng cô có 5 nam, như số trời đã định chạy không thoát, 1 trong số đó là Mạc Phàm!
Có chết cô cũng không bao giờ nghĩ tới Mạc Phàm lại có ngày làm bạn cùng phòng với mình, nhưng có vẻ hắn không nhận ra cô, vẫn mang vẻ mặt lạnh băng yên tĩnh ngồi trên giường đọc cuốn sách phân tích về Titan.
Di Giai đang sắp xếp lại chăn mền thì nghe thấy có tiếng bước chân đến đây, cô nhớ phòng đã đủ 10 người rồi mà?
"Di Giai." Tang Thanh xuất hiện trước cửa, thản nhiên đi vào phòng.
"Tang Thanh, sao ngươi đến đây?" Cô ngạc nhiên, nhảy xuống giường
"Có thứ này cho ngươi." Hắn lấy ra một loại quả hình tròn kỳ lạ màu tím.
"Gì thế?" Cô vui vẻ nhận lấy, xoa trong lòng bàn tay
"Bên ta phát đồ tráng miệng, là tổ trưởng bỏ tiền túi ra mua, ta nghĩ bên ngươi không có."
"Quả thật không có, quả này cũng chưa thấy bao giờ nha!" Cô bóc bỏ lớp vỏ ngoài lộ ra bên trong là những múi nhỏ màu trắng ngà, trông vô cùng ngon miệng.
"Ừ. Ăn rồi nghỉ sớm đi." Tang Thanh xoay người bước ra cửa, Di Giai vội kéo hắn lại:"Ngươi ăn chưa?"
Hắn ngớ người:"Hả?"
"Đây là phần tráng miệng của ngươi mà, ngươi không ăn?" Nói rồi cô bẻ một nửa đặt vào tay hắn.
Tang Thanh nắm trong tay vài múi nhỏ, rơi vào trầm ngâm.
"Sao vậy?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn
"Không có gì. Đi đây." Hắn xoay người, vẫy tay tạm biệt.
Di Giai khép cửa rồi trở lại giường, có người cùng phòng nhìn thấy cảnh ban nãy không kìm lòng được ló đầu ra nói với cô:"Bạn trai ngươi thật tốt, chỉ là món tráng miệng cũng để dành đem cho ngươi."
Di Giai sửng sốt, lắc đầu:"Hắn không phải bạn trai ta."
Cô nàng kia bĩu mỗi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Mà Mạc Phàm đã buông sách xuống từ bao giờ, hắn nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khuôn mặt Di Giai, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT