Tại một thôn nhỏ đã bị bỏ hoang lâu ngày.

[Hệ thống: Thẻ lời đồn đã được sử dụng]

Trong bóng tối, Tiêu Cự liếc nhìn thông báo, ánh mắt lại bình thản rời đi. Hiện tại anh đã cải trang gia nhập một đội ngũ con người, đang trên đường đến trụ sở nơi bỏ lại Bảo Bảo, nếu không có gì thay đổi, mấy ngày nữa sẽ đến nơi.

Khi nhìn xuống cái xác bị cắt cổ dưới chân, ánh mắt anh lạnh xuống. Trong đội ngũ này có cả dị năng giả và người thường, lũ dị năng giả luôn lén lút quấy rối những cô gái không có dị năng, còn xem là chuyện hiển nhiên khiến anh không khỏi thêm chán ghét con người. Đêm đã khuya, vậy mà vẫn có một tên ngu mò đến.

Việc dị năng giả xem thường người không có dị năng đã bắt đầu từ lâu và đang dần ăn sâu vào tâm trí họ, vài trụ sở còn bắt đầu đem người thường ra buôn bán. Dù sao cũng không biết bao giờ mạt thế mới kết thúc, mà lũ người yếu ớt này lại chỉ biết ăn cơm, đánh zombie không nổi, bắn súng cũng không trúng, đúng là tốn lương thực còn vô tích sự.

Tư Hạo tìm một con suối, lặng lẽ rửa hết máu trên tay và con dao, sau đó đặt dao trở lại kho đồ hệ thống.

Có lẽ vì khá nổi tiếng trong tổ chức nên người xem anh rất đông, quà tặng cũng nhiều. Tiêu Cự mệt mỏi ngồi bên bờ suối sắp xếp lại kho đồ một lượt, tiện thể mở ra bình luận, đã lâu rồi anh không để ý khu vực bình luận.

[Tiêu ca ca cố lên!! Mãi mãi xem anh.]

[Sao lầu trên lại gọi ca ca? Đây là một cô gái mà?]

[Ngươi không biết sao? Ra ngoài xem lại danh sách mã số làm nhiệm vụ đi, đây là Tiêu Cự xếp hạng một trên BXH đó.]

[Anh ấy trong nhiệm vụ chỉ là người thường nhưng kỹ năng rất tốt, tuy còn nhiệm vụ giả khác nhưng hầu như mọi việc đều là anh ấy làm.]

[Cô là đang nói đến vua zombie kia sao? Chẳng hiểu cô ta nghĩ gì suốt ngày hết ăn lại ngủ cùng nam chính, hưởng thụ thật đấy.]

[Này mọi người. Có luật là không được bình luận liên quan đến tình hình nhiệm vụ giả khác trước mặt một nhiệm vụ giả mà.]

[Tôi muốn nêu ý kiến một chút. Có phải mình tôi cảm thấy vua zombie kia đang cầm chân nam chính không? Dù sao trong cốt truyện nam chính rất mạnh, để hắn chạy lung tung cũng không tốt lắm.]

[Cầm chân cái khỉ gì? Tôi thấy cô ta hưởng thụ thì có. Ban nãy tôi qua xem, cô ta đang cười ít cả mắt với nam chính kìa.]

[Mấy năm trước cô ta giết hụt nam chính, lần này bị bắt còn tưởng chết chắc rồi.]

[Đúng là dân nghiệp dư, tính kế kiểu không có não như vậy mà muốn giết nam chính. Toàn là công sức anh Tiêu cố gắng, kéo cô ta hoàn thành nhiệm vụ cùng.]

Tiêu Cự hơi nhíu mày lại, giết hụt nam chính? Khi nào? Sao Di Giai lại không kể với anh?

[Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lần này nam chính bắt một trong hai vua còn lại rồi giết luôn không phải nhiệm vụ thất bại rồi hay sao? Cũng may cô ấy có thù cũ nên mới thu hút sự chú ý của nam chính, sau đó bị bắt cũng biết lấy lòng làm nam chính vui vẻ mới giữ được mạng.]

[Thứ nghiệp dư đó còn chọn thẻ lời đôn, cái thẻ vô dụng đó thì có tác dụng gì? Nếu cô ta chọn thẻ thôi miên rồi thôi miên nam chính thì có khi đã sớm thoát được khỏi đó rồi.]

Khu vực bình luận nhanh chóng cãi nhau thành một đoàn. Sắc mặt Tiêu Cự trầm xuống, anh lạnh giọng nói:"Đây là kênh của tôi, không phải chỗ cho các người cãi nhau."

Nói rồi anh tắt hệ thống đi, lúc hệ thống sắp biến mất chợt anh thoáng đọc được một dòng bình luận:

[Mộc Nhiên bị nam chính bắt được không phải cũng vì muốn quay lại cứu cô ta sao?]

Ánh mắt Tiêu Cự lạnh lẽo. Mộc Nhiên bị nam chính bắt? Di Giai ở chỗ nam chính, chẳng lẽ không biết hay sao? Tại sao không nói chuyện này cho anh biết? Đang định xoay bước trở về đoàn thì giọng Di Giai vang lên bên tai anh.

"Tiêu Cự, anh ngủ chưa?"

Một lúc sau anh mới đưa hai ngón tay đặt lên khuyên tai, nhàn nhạt đáp:"Ừ."

"Tôi dùng thẻ lời đồn rồi. Có lẽ sẽ sớm đến tai anh thôi." Di Giai nghĩ mình đã đánh thức đối phương, bèn nói ngắn gọn.

Tiêu Cự xoa giữ mi tâm:"Cô định làm gì?"

"Đến lúc đó anh sẽ biết.". Truyện Điền Văn

Bỗng nhiên anh cảm thấy rất khó chịu, không biết có phải do ban nãy bị bình luận làm cho ảnh hưởng không, hơi gắt giọng:"Di Giai! Tôi mong cô có thể nói rõ mọi hành động, suy tính của mình cho tôi biết trước khi làm." dừng một lát, lại hỏi:"Cô có biết Mộc Nhiên đang nằm trong tay nam chính không?"

Bên kia im lặng một lúc mới nói:"Tôi biết."

Tiêu Cự nghe vậy hơi ngẩn ra, càng giận dữ:"Sao cô không nói với tôi?"

"...Anh đang tức giận sao?"

Thấy anh không trả lời, đối phương lại nhẹ giọng nói:"Tôi không muốn anh mất tập trung, dù sao việc này anh biết hay không cũng không có tác dụng gì."

"Di Giai!" Tiêu Cự cố nhịn không nổi nóng:"Chúng ta cùng làm nhiệm vụ, tôi hi vọng mình sẽ nắm được tất cả tình hình dù mình có làm được gì hay không."

"Tôi sẽ sớm dẫn Mộc Nhiên đoàn tụ với anh. Đừng lo."

Lo ư? Anh cảm thấy rất nực cười, điều đáng lo nhất bây giờ là cô tự hành động theo ý mình rồi thất bại, kéo cả anh theo. Nhiệm vụ thất bại cũng được, nhưng bây giờ anh còn có việc phải ra ngoài tổ chức, không thể để bị cưỡng chế vào thế giới tiếp theo.

"Khỏi cần. Cô lo giữ mạng mình đi. Nhiệm vụ cũng gần xong rồi, một mình tôi cũng có thể hoàn thành."

"Tôi biết một mình anh cũng có thể hoàn thành, tôi chỉ là giúp đẩy nhanh tiến độ một chút thôi." Đối phương dường như không nghe ra anh đang tức giận, giọng điệu bình tĩnh.

Tiêu Cự hạ tay xuống, cũng không hỏi cô sử dụng thẻ để đồn ra tin gì, dù sao hẳn cũng không gây ra chuyện gì vì tác dụng của loại thẻ này không lớn.

Vụ chọn thẻ lần trước, anh vẫn còn giận cô. Hai thẻ kia đều có tác dụng hơn thẻ lời đồn.

Nếu cô chọn thẻ thôi miên, có lẽ thật sự có cơ hội thoát khỏi tay nam chính.

Lần trước đọc bình luận nghe nhắc đến mã số của cô xuất hiện trên BXH thất bại nhiều nhiệm vụ nhất, anh còn không tin.

Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy có chút thất vọng. Việc giết hụt nam chính kia rất nghiêm trọng, mà cô lại không hề bàn bạc với anh đã tự ý hành động, về sau cũng không nhắc đến.

Nếu không phải tính mạng dính liền, anh đã mặc kệ cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play