"Ha ha ha... Xem sắc mặt bọn chúng kìa!" Trường Kỷ vô cùng vui sướng hạ ống nhòm, quay sang Tư Hạo:"Cậu mau mau giết cô ta đi! Vứt xác xuống. Xem bọn chúng còn dám hung hăng nữa không!"

Người này mặc quần áo xanh quân đội, dáng vẻ mới tầm đôi mươi, ngũ quan anh tuấn, lúc này hai mắt phát sáng mà nhìn Tư Hạo.

Tư Hạo lại chỉ nhìn chằm chằm người trong lòng mình, cánh tay siết chặt đến mức Di Giai phải run lên vì đau, một lúc sau mới lên tiếng:"Cậu giải quyết nốt đi."

Di Giai vẫn còn đang sợ ngây người thì bị thô bạo vác lên vai.

"Ơ? Này!" Trường Kỷ ngẩn ra giữ lấy vai Tư Hạo:"Cậu muốn đem cô ta đi đâu?" nhưng còn chưa chạm vào quá lâu, tay đã bỏng rát.

Tư Hạo không quay đầu, mặc kệ ồn ào sau lưng, rẽ trái phải một hồi trở về phòng mình, sau khi hung ác ném Di Giai xuống giường, không có thêm một hành động dư thừa nào mà lập tức nằm đè lên cô.

Cả người Di Giai run lên, cô vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt ban nãy của Tư Hạo thì đã bị một cơ thể cao lớn áp lên người, đôi môi lạnh của đối phương cũng phủ lên môi cô.

Môi lưỡi triền miên chưa được bao lâu Di Giai đã lập tức lấy lại tỉnh táo, lo lắng tên điên này sẽ cắn rách môi mình, sau đó mình sẽ vì không cầm máu được mà chết, vội điều khiến dây leo kéo con người này ra. Nhưng Tư Hạo vừa bị kéo ngồi dậy, lửa trên người hắn đã thiêu cháy dây leo, một lần nữa xông tới đè lên cô.

Di Giai lúc này mới cảm giác không ổn, dường như đã cảm nhận được sự tức giận của người đối diện, run giọng gọi:"Tư... Tư Hạo..."

"Còn nhớ tên?" Tư Hạo rốt cuộc hơi dừng lại động tác.

"Tư Hạo, em..."

"Suỵt." Tư Hạo đặt một ngón tay lên môi cô:"Lát nữa nói." ngón tay hơi miết, môi lại áp lên hôn một lần nữa.

Chuyện gì thế này?

Di Giai hôn trong lo sợ.

Năm năm qua đi, Tư Hạo đã cao lớn hơn rất nhiều, hình như cũng thay đổi rất nhiều.

Một lúc lâu sau hắn mới buông lỏng, xoa xoa má cô, than khẽ:"Sao năm năm rồi lại không thay đổi gì thế này?"

Di Giai nuốt nước miếng:"Tư Hạo..."

"Ừm." Đối phương rất thưởng thức cô gọi tên hắn.

"Ngồi dậy... chúng ta nói chuyện đàng hoàng đươc không?"

Bên trên nhẹ bẫng, ngực không còn bị ép cho ngạt thở khiến Di Giai không ngừng hít khí lạnh, lại thấy đối phương cầm tay mình, 'lách cách' dùng còng số tám khóa vào thành giường.

"..."

"Muốn nói gì?" Tư Hạo nghiêng đầu, nhìn lại có nét đơn thuần của năm năm trước.

Di Giai chuyển ánh mắt từ chiếc còng sắt lên khuôn mặt đã trổ mã cực kỳ xinh đẹp kia, rốt cuộc cũng không biết phải nói gì. Giải thích chuyện ngày hôm đó trong rừng? Hay coi như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi thăm sức khỏe đối phương?

Đột nhiên, Tư Hạo đứng lên bắt đầu cởi đồ.

Di Giai lập tức hoảng loạn:"Em làm gì đó!"

Tư Hạo chỉ cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế, nghe vậy buồn cười quay lại:"Chị nghĩ gì vậy?"

Không khí dường như ấm áp hơn một chút.

Di Giai đỏ mặt, không thừa nhận là mình đã nghĩ nhiều. Tư Hạo ngồi lại xuống giường, đôi mắt đen láy không rõ cảm xúc nhìn cô, nhìn đến nỗi chân tay Di Giai nổi đầy da gà.

"Em nhìn cái gì?"

"Nhìn chị kìa." Tư Hạo nâng cằm cô lên, cười khẽ:"Thất vọng à?"

Cô dùng tay không bị khóa hất tay hắn ra:"Nói linh tinh."

Tư Hạo trầm mặc một chút, lại nói:"Tôi quả thật rất muốn "làm" chị, nhưng không phải bây giờ."

"..."!?

"Thời gian còn dài, chị cũng không cần phải vội. Đợi tôi giải quyết đám bạn của chị rồi chúng ta tiếp tục cũng không muộn."

Sắc mặt Di Giai khẽ biến:"Không được!" Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị cưỡng chế vào nhiệm vụ tiếp theo.

Tư Hạo nhíu mày:"Chị đau lòng?" sau đó lại cười nhạt:"Vậy mà ngày đó... Chị lại không đau lòng tôi."

Di Giai cứng họng, có khổ tâm mà không nói ra được.

"Nếu ngày đó Tang Gia không đến, tôi đã chết, chị biết không?"

Di Giai: Dĩ nhiên là tôi biết. Tôi còn biết Tang Gia chắn chắn sẽ đến... Không. Tôi còn biết hắn đã núp ở hướng nào, góc bao nhiêu độ, đứng xem kịch bao lâu nữa kia!

"Chị thật nhẫn tâm... Tôi còn nghĩ chị cũng có một chút... Thích tôi."

"Tôi thích cậu."

Tư Hạo khựng lại giây lát, không dám tin nhìn thẳng vào mắt Di Giai:"Chị nói gì?"

Di Giai không lặp lại, chỉ bình thản đối diện với ánh mắt hắn.

Ai ngờ Tư Hạo đau lòng đưa tay lên nhéo má cô:"Từ bao giờ chị biết nói dối kiểu này rồi?" còn dám nhìn vào mắt người khác mà nói dối.

Di Giai:"..."

"... Lặp lại. Không tôi sẽ giết chị đấy."

Di Giai: Rốt cuộc dù là nói dối thì vẫn muốn nghe chứ gì? Còn dám dọa cơ đấy!

"Tôi thích cậu." Di Giai thỏa mãn hắn.

"Thích, cho nên mới muốn giết tôi?"

"... Tôi biết Tang Gia sẽ đến."

"Nói dối." Tư Hạo giống như hết kiên nhẫn:"Chị cứ mở miệng là nói dối. Tôi rất ghét như vậy."

"..." Di Giai vừa câm nín vừa lo lắng cho Tiêu Cự ở ngoài kia, không còn cách nào khác đành phải cầm chân Tư Hạo ở chỗ này, nhưng có lẽ Tư Hạo cũng cảm nhận được gì đó, xoay người muốn ra khỏi phòng.

"Tư Hạo! Đừng đi!" Di Giai hoảng hốt, dù Tư Hạo không giết được Tiêu Cự nhưng số lượng zombie giảm cũng trừ vào nhiệm vụ, cô không muốn hắn giết zombie.

"Sẽ quay lại với chị ngay." Tư Hạo không hề dừng bước.

Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, Di Giai vò đầu, đột nhiên sờ thấy chiếc khuyên bên tai, vội vã gọi vào:"Tiêu Cự!"

"A! Còn khuyên tai! Tôi quên mất, Di Giai, cô ổn không?" Giọng Tiêu Cự truyền lại, dường như quá hoảng hốt nên đã quên luôn thiết bị tiện lợi này.

"Rời khỏi đó đi! Tôi bị nhốt lại rồi."

"Chúng tôi vào cứu cô!" Mộc Nhiên nói.

"Không, nam chính đang trở lại rồi. Đừng làm giảm số lượng zombie. Tiêu Cự! Cô tin tôi, tôi sẽ không sao. Nhanh rời khỏi đó, đi đón Bảo Bảo về."

"Được." Tiêu Cự lập tức đáp.

"Này! Sao cô!?" Giọng Mộc Nhiên kinh hãi, giống như sắp phát điên:"Cô không cứu thì tôi cứu."

"Mộc Nhiên, cậu nghe lời Tiêu Cự."

Mộc Nhiên vô cùng tức giận:"Mạng mấy con zombie còn hơn cả mạng của cô sao?"

"Im miệng. Di Giai nói cô ấy sẽ không sao." Tiêu Cự vẫn lạnh lùng quyết đoán như cũ.

Di Giai dùng dị năng hệ hỏa cũng không thiêu cháy được chiếc còng kia, bất lực ôm gối co lại một góc ở đầu giường, thấy bên tai im lặng rồi mới khẽ nói:"Thẻ đen, tìm xem Tang Gia có ở đây không."

Thẻ đen nghe lệnh bay vù ra ngoài.

Một lát sau, Tư Hạo trở lại, thấy Di Giai ngoan ngoãn co mình úp mặt xuống đầu gối, trong lòng không biết suy nghĩ gì, tiến lại xoa xoa đầu cô.

Di Giai khẽ ngẩng lên:"Mở còng đi."

Tư Hạo không đáp, nghiêng đầu tới muốn hôn lại bị cô tránh, nhíu nhíu mày, đưa tay xoay cằm cô lại:"Chị vừa nói thích tôi cơ mà?" Sao giờ đến hôn cũng không cho rồi?

"Mở còng đi."

Tư Hạo nhíu mày, cầm cổ chân Di Giai kéo mạnh khiến cô ngã ngửa ra giường, tiếp đó lại vươn tay bóp miệng cô, nhét một viên thuốc vào.

Di Giai dĩ nhiên không nuốt, nhưng thứ đó vừa cho vào miệng đã tan, cô tức giận gọi ra dây leo nhưng lại hoàn toàn không thấy chúng xuất hiện.

"Thuốc ức chế dị năng." Tư Hạo lời ít ý nhiều.

Cả người Di Giai toát mồ hôi lạnh. Năm năm trôi qua, con người cũng tiến bộ không ít, loại thuốc này ở những trụ sở mà cô từng diệt không phải chưa từng thấy qua, nhưng chưa có loại thuốc nào có tác dụng nhanh như vậy, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Tư Hạo nhìn cô, hơi mỉm cười:"Tôi nói rồi. Chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play