"Nghe nói cô tên là Di Giai?"

Từ đằng sau vang lên một giọng nói trầm thấp, Di Giai quay đầu lại, là Tang Gia, dù đã đi chung lâu nay nhưng cô và hắn vẫn chưa bao giờ trực tiếp nói chuyện. Nhớ lại thì hắn cũng đã biết tên của cô khi ở thế giới lỗi kia, giờ còn mất thẻ đen, chỉ sợ không tránh được nghi ngờ. Cũng không biết nhiệm vụ của hắn là gì, nhưng không lẽ hắn định giải quyết cô trước khi đến trụ sở?

"Phải." Mặc kệ hắn có nghi ngờ hay không, Di Giai tươi cười nhìn hắn, nụ cười này làm hắn đột nhiên không biết phải đối mặt với cô bằng thái độ nào.

"Không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? Tôi cũng có quen một người có cái tên này." Vừa nói, hắn vừa bước đến gần hơn.

"Người tên giống nhau nơi nào chẳng có, không lẽ khuôn mặt người ấy cũng có nét giống tôi?" Di Giai vẫn thản nhiên.

Đột nhiên hắn cầm lấy cổ tay cô, đưa lên mũi hít một hơi, Di Giai nhíu mày muốn giật tay về nhưng hắn càng siết chặt hơn.

"Tôi ngửi được mùi linh hồn, mùi của người đó vẫn luôn rất dễ chịu... Giống như cô..." Tang Gia cười cười, ánh mắt giống như đã khẳng định được, Di Giai cũng không định giấu, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì một hình bóng nhỏ bé đã bay tới chắn giữa hai người, Tư Hạo dang hai day như gà mẹ che chở gà con, để Di Giai đứng sau lưng mình:"Anh định làm gì đó?"

Tang Gia sững lại nhìn cậu bé, ánh mắt có chút nghi hoặc, đột nhiên hắn tóm lấy cổ áo cậu nhấc lên ngửi ngửi, nét kinh ngạc càng hằn sâu trên khuôn mặt tuyệt diễm của hắn. Di Giai nhíu mày ôm Tư Hạo lùi về sau:"Tang Gia, anh làm cái gì thế?"

Thấy hắn trầm ngâm không đáp, Di Giai cảm thấy cần tránh xa tên quái nhân có cái mũi thính này, quay người bỏ đi.

"Tên này có bệnh rồi. Tránh xa hắn một chút." Di Giai vỗ lưng Tư Hạo đang được mình ôm trong lòng, nói với cậu, thấy cậu không đáp thì nhìn xuống, mặt cậu chôn trong lòng cô, hai tai lại đỏ bừng bất thường. Cô gãi đầu buông thằng bé xuống, dắt tay đi vào nhà:"Chưa ăn tối nhỉ. Đi thôi."

Di Giai được xếp cho một phòng riêng ở tầng hai, Tư Hạo nằng nặc đòi theo cô nên mọi người cũng không ý kiến mà để luôn cậu cho cô chăm sóc. Ngồi trên chiếc giường cứng thô ráp, Di Giai mở khóa balo lấy ra một vài món ăn đóng hộp đắt tiền thơm ngon hơn hẳn những món ngày thường Tư Hạo ăn cùng đám Vân Thâm, cậu sung sướng cắn từng miếng to, vừa nhai vừa hỏi:"Chị sẽ vào trụ sở với bọn họ à?"

"Nhóc thấy sao?"

"Sao cũng được. Đi đây đi đó cũng không tệ.". Truyện Ngược

"Đó là vì có đồ ăn ngon." Di Giai cười không để ý.

"Không đâu." Tư Hạo quệt miệng nói:"Không có đồ ăn ngon cũng được."

Di Giai co người ngồi dựa vào tường, ôm chân yên lặng nhìn cậu ăn, đợi khi ăn xong, cô lại hỏi:"Nhóc không bao giờ thắc mắc mấy thứ này ở đâu ra nhỉ?"

Tư Hạo hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã mỉm cười ngọt ngào ôm lấy chân Di Giai:"Chị là giỏi nhất, có được đồ ăn ngon cũng không kỳ lạ!"

"Thật à?"

Tư Hạo gật đầu, trên môi vẫn là nụ cười như cũ, Di Giai nhìn nhìn, khẽ véo má cậu:"Ăn nhiều vậy? Không sợ ăn xong sẽ bị thịt sao?"

Tư Hạo nhìn khuôn mặt cô ở khoảng cách gần, híp mắt không trả lời. Di Giai liếc xuống cổ áo ngủ rộng của cậu, trước ngực đúng là thấp thoáng một vết bớt, cô nhẹ giọng:"Đi ngủ thôi."

Sáng sớm lại lên đường, đúng như lịch trình, hôm nay bọn họ đã đến trụ sở, ngoài cổng có hai nhóm người đông đúc đang xếp hàng kiểm tra cơ thể trước khi vào. Một bên là dân thường từ nơi khác tìm đến, một bên là người của trụ sở đi làm nhiệm vụ trở về. Vân Thâm đi thẳng qua hàng người chào hỏi bên gác cổng, họ nhanh chóng cho đám Di Giai vào, kiểm tra sức khỏe qua loa rồi phát cho mỗi người một tấm thẻ.

"Cư dân khu A?" Di Giai đọc lên.

"Người có dị năng đều được xếp bên khu A." Giang Tô giải thích.

"Bọn tôi đi báo cáo nhiệm vụ đã, sẽ có người dẫn đường cho mọi người." Vân Thâm mỉm cười, khi nhìn sang Di Giai, đột nhiên cẩn thận dặn dò:"Nơi này có nhiều loại người, những cô gái như cô đừng nên đi lại lung tung một mình. Lát nữa quay về nếu có thời gian tôi sẽ dẫn cô đi tham quan một vòng."

Giang Tô đứng bên cười phì, huých vào vai anh ta:"Xem Lục Châu đang trố mắt nhìn cậu kìa! Ở đây mỗi mình Di Giai là con gái chắc?"

Vân Thâm hơi khựng lại, cầm cổ áo Giang Tô lôi đi, được mấy bước lại quay đầu nhìn Lục Châu:"Cô cũng cẩn thận." sau đó không thừa thãi thêm lời nào liền đi rồi, Nhất Chiêu gật đầu với mọi người, cũng vội chạy theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play