Tiếp theo lại là hoạt động nhàm chán ngoài trời, tìm thẻ, Di Giai chạy vào rừng đầu tiên khiến Lâm Bình sáng nay chưa kịp nói lời nào với cô hiện tại cũng không có cơ hội.
Khi đã đi đủ xa tới một khu vực không có người, Di Giai mới thả chậm bước chân từ từ tản bộ. Quả nhiên một lúc sau, Tiên Tri số 18 tìm đến.
"Chào đồng minh." Di Giai tủm tỉm.
"..."
"Sao anh cứ nhìn tôi như thể tôi đã kéo anh xuống vũng bùn không lối thoát cùng vậy?"
"...Tối nay cô muốn giết ai?"
"Chưa biết nữa, cứ giết bừa thôi."
Kỷ Đạo nhíu mày, đồng bọn như thế này, ổn sao?
"Anh còn khả năng tiên tri không?"
"Không. Hiện giờ tôi là sát nhân." Nói rồi anh lôi ra một con dao găm, vũ khí chỉ riêng sát nhân mới có:"Cô có nghi ngờ ai là sói không?"
"Không. Biểu hiện của họ đều quá hoàn hảo, chẳng nhìn ra được gì cả." Di Giai nhún vai bất lực
"Cứ giết bừa cũng không phải là cách. Nếu để lại quá nhiều sói, chúng sẽ hùa nhau giết hết dân, rồi cùng vote treo cổ chúng ta."
"Vậy làm thế nào bây giờ?"
"Hay là thế này..." Kỷ Đạo nhíu mày ngẫm nghĩ:"Dù sao sói hay dân chết chúng ta đều có lợi. Bây giờ mọi người vẫn nghĩ tôi là tiên tri, tôi cứ chỉ bừa sói để mọi người treo cổ đi, chết càng nhiều chúng ta càng có lợi."
Di Giai lắc đầu:"Quá nguy hiểm. Nếu treo cổ dính Thằng Hề, chúng ta đều thua mất. Hơn nữa bọn sói thấy anh chỉ sai, chúng sẽ biết anh không phải tiên tri mà có thể là sát nhân đang cố điều hướng dư luận."
Kỷ Đạo nhún vai:"Chẳng sao cả. Dù biết thì cũng đâu thể làm được gì, chúng đâu có bằng chứng. Không lẽ chúng tính tự khai ra bản thân để chứng minh tôi sai hay sao?"
"Còn Thằng Hề, không biết hắn còn sống hay đã chết ở 2 đêm trước, nhưng tỷ lệ trúng không phải quá cao, toàn bộ người còn sống hiện giờ đều là kẻ địch của chúng ta, giết thêm được người nào hay người đấy đi. Nếu Hề thắng, coi như hắn may mắn."
Di Giai vừa nghe vừa nheo mắt đánh giá người đồng minh mới này, xem ra anh ta thuộc dạng khá liều lĩnh, hoặc là thắng, hoặc là thua, không hề có phương án để nắm chắc phần thắng, hoàn toàn dựa vào may mắn. Nhưng hiện tại quả thực không còn có cách nào khác. Bỗng cô nhớ đến một chuyện:
"À, nếu đêm nay bọn họ thấy những 2 người bị sát nhân giết, họ sẽ nghĩ sát nhân tìm được thẻ bài giết thêm người, nhưng nếu đêm nào cũng có 2 người chết, họ sẽ biết sát nhân có đồng bọn."
Kỷ Đạo gật đầu:"Tốt nhất không nên lộ ra việc có 2 sát nhân. Tối nay cô giết người đi."
"Được."
Hai người đi một vòng khu rừng rồi trở về, Di Giai để anh ta về trước, một lát sau mới chậm rãi bước vào. Kỷ Đạo và cô đều chỉ tìm thêm được một thẻ bài. Của cô là: Tâm Sự với Thằng Hề. Ban đêm có thể trao đổi với đối phương thông qua hệ thống.
Của Kỷ Đạo là: Bật Nắp Quan Tài Hôn Em Lần Chót. Kỹ năng kéo theo 1 người cùng chết. Giống như sói trẻ.
Đêm xuống.
Di Giai ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ chọn số phòng.
Hệ thống đúng hẹn lại lên, nhưng lại là dòng chữ:
[ Bạn đã bị nhốt bởi Quản Ngục ]
...!?
Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, cô chuyển từ ngồi trên giường thành ngồi trên ghế, trước mặt có một cái bàn cũ, trên đầu thì treo một bóng đèn phát ra ánh sáng mờ khẽ đung đưa, trông vô cùng ngột ngạt. Trước mặt cô, từ trong bóng đêm một người đi ra, người này từ trên xuống dưới đều đen xì do hiệu ứng che giấu thân phận của hệ thống, chỉ có đối phương thấy cô, cũng chính là đối tượng họ chọn muốn tra khảo.
Bóng đen này ngồi vào ghế đối diện, một hệ thống nói chuyện hiện lên:
Quản Ngục: Vai trò gì?
Nghi Phạm: Bác sĩ
Quản Ngục: Có gì chứng minh?
Nghi Phạm:... Không có.
Quản Ngục: Vậy chết đi.
Bóng đen lôi ra một khẩu súng chĩa thẳng vào đầu cô, không một chút do sự nổ súng.
Chào các bạn đọc giả yêu quý của mình. Truyện tới nay đã ra gần 150 chương rồi, các bạn vẫn theo dõi đến giờ hẳn cũng yêu thích tác phẩm này, vậy nên đừng ngại bấm like hay cmt nhé.
Có thể các bạn không biết, các bạn chính là động lực lớn nhất đối với mình, nếu các bạn im lặng, đồng nghĩa với việc động lực của mình trở thành vô hình. Mỗi cmt của các bạn ở các chương đều khiến mình đọc lại nguyên chương đó... để làm gì ư? Để có thể cảm giác lại được cảm xúc của các bạn khi ấy.
Mình viết truyện theo hướng hài hước, chủ yếu để khi đọc, các bạn sẽ vui vẻ và cười nhiều hơn, nhưng không đồng nghĩa với việc nó không sâu sắc.
Di Giai hồn nhiên, tốt đẹp, mạnh mẽ trong mắt người khác, cô là người hùng dám đứng lên để bảo vệ tất cả mọi người, được người dân ca tụng chẳng có vết nhơ, nhưng cuối cùng lại bị những người mình tin tưởng phản bội, dồn vào con đường chết, đến xác cũng bị tìm về để tiêu hủy hoàn toàn.
Đông Thương Tang Thanh, hắn bị nhốt trong căn hầm tối tăm ở Âm Giới không biết đã bao nhiêu năm, hằng ngày chịu đựng bị gặm nhấm cũng chẳng buồn chống cự, nhưng sau khi gặp Di Giai, nhiều thứ bên trong hắn vốn khô cằn từ lâu lại như được tái sinh một lần nữa, bị giết chết, luân hồi vạn kiếp vẫn lựa chọn bên cô, dù cho có mất trí nhớ, hắn vẫn vĩnh viễn ở bên bảo vệ.
Hiri được Sergi tạo ra một cách vô tình, cô ta muốn sống, muốn được mọi người công nhận, nhưng tất cả mọi nỗ lực đều bị bác bỏ, tận mắt nhìn thấy người tạo ra mình giết chết người mình yêu, muốn tới cứu hắn nhưng không kịp, không đủ khả năng, đến một ánh mắt cuối cùng người ấy cũng không chiếm được, con đường hắc hóa vốn là từ từ, chậm rãi.
Silver từ bé đã bị gia tộc ruồng bỏ, lớn lên lại bị lợi dụng để nâng cao vị thế của họ. Cậu hận, nhưng cũng không rời bỏ họ. Chứng kiến bạn tốt nhất của mình bị giết, bị nỗi đau dằn vặt suốt hơn 20 năm cho đến khi Di Giai xuất hiện lần nữa, cậu đã không kìm được mà 3 lần 7 lượt tìm cớ gặp cô, mỗi lần đều lưu luyến không rời.
Nói vui thì là truyện ngược, nam nữ chính đều từng chết ngắc, nhưng đọc lại chẳng hề buồn, các chi tiết hài vẫn chiếm đa số. Hi vọng các bạn thích câu truyện này.
〖 Hãy cmt nhiều hơn nhé, dù chỉ là 1 hình trái tim ❤ 〗
Cho bạn nào chưa biết, truyện viết dựa trên 1 giấc mơ dài tập của mình hồi còn bé xíu, tình tiết bên trong là có thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT