Ngày hôm sau, Lưu Y Tuyết tỉnh dậy vì thấy đầu óc cứ nhứ đang lắc lư. Mắt nhắm mắt mở, cô thấy mình không đang ở trong phòng ngủ.
Lưu Y Tuyết bật dậy, ngó nhìn xung quanh. Khải Minh Kiệt đang làm việc thì gập máy tính lại, cười mỉm. "Em dậy rồi."
"Kh... Kh, Khải Minh Kiệt. Sao anh lại bắt cóc em lên máy bay!?"
"Anh đưa em đi chơi. Anh đã hứa rồi."
"Nhưng sao lại là lúc em đang ngủ?"
"Sáng sớm gọi em không dậy, anh bế em lên cho nhanh."
"Ồ, rất có trách nhiệm."
Lưu Y Tuyết ngó ra ngoài cửa sổ. Đúng là Khải đại tổng tài có khác, đi chơi cũng phải đi máy bay tư nhân. Không thích trải nghiệm cảm giác của người thường hả?
Nhìn bầu trời xanh thẳm, trong vắt trước mắt, Lưu Y Tuyết cảm thấy rất dễ chịu. Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có riêng cô và hắn, hương hoa nhài yêu thích phả khắp căn phòng. Khải Minh Kiệt cũng tìm hiểu kĩ thật, điều gì cũng rất hợp gu của cô.
Rong rưởi cả nửa ngày, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh. Thấy Lưu Y Tuyết phấn khích, Khải Minh Kiệt cười trộm. Sáng mà không bế lên máy bay thì còn lâu mới được ngắm nhìn cảnh hoàng hôn.
Vừa xuống đến sân bay, Lưu Y Tuyết hít hà một hơi. Thế là bụi bay thoang thoảng đến, "Ắt xì!"
"Ô nhiễm thế này, khẩu trang anh đưa em đâu?" Khải Minh Kiệt tiến lại gần Lưu Y Tuyết, cẩn thận đeo khẩu trang lên cho cô. Lưu Y Tuyết cười hì hì, "Em quên trên máy bay rồi."
"Đúng là chỉ có anh mới chịu cưới em làm vợ."
Bị chọc tức, Lưu Y Tuyết hét lên. "Này! Em rất tuyệt vời, sẽ có rất nhiều người theo đuổi em đó!"
"Ừ ừ. Anh chờ ngày đấy." Chợt nhận ra có gì đó sai sai, Khải Minh Kiệt ngay lập tức sửa lại. "Sẽ không có ngày đó đâu. Anh sẽ đuổi cổ hết những sinh vật dám tiếp cận em."
"Kể cả phụ nữ hả?"
"Les thì sao."
"Tiểu Nghi là vợ Tiểu Thoại."
"Có thể bị lưỡng tính."
"Đồ dã man!"
Sau nửa ngày ngồi trên máy bay, quả thực không dễ chịu tí nào. Cả người Lưu Y Tuyết ê ẩm, về đến biệt thự của hắn cô liền nằm rạp xuống sofa.
"Cuộc đời, sao lại sinh ra đau đớn chứ? Sao bệnh thì không bệnh nốt mấy cái đau vớ vẩn này đi, trời ạ."
Thấy vợ than vãn, Khải Minh Kiệt tiến đến, vỗ mạnh vào mông Lưu Y Tuyết.
Lưu Y Tuyết bật dậy, trừng mắt. "Đau quá!"
"Đau thì mới đánh." Hắn ngồi phịch xuống sofa. "Mau thay đồ, tôi đưa em đi ăn."
"Hả? Nhưng chúng ta vừa mới nghỉ ngơi thôi mà." Lưu Y Tuyết xịu mặt.
"Chúng ta đã nghỉ ba tiếng rồi. Đã quá trưa, chẳng phải em đang đói sao?"
"Em đói bao giờ. Nhìn đi, em..."
Ọt ọt ọt.
Khải Minh Kiệt phì cười, che miệng quay sang một bên.
Lưu Y Tuyết mặt đỏ ửng, vỗ nhẹ vào bụng. "Không phải em đói, mà là con."
"Ừm ừm, không phải em đói."
"Cái bộ dạng nín cười đó là sao hả?"
Sau khi kết thúc bữa trưa muộn màng, Lưu Y Tuyết lôi Khải Minh Kiệt đi dạo phố. Bị 'bắt cóc' đến Pháp - Đất nước yêu thích nhưng chưa có thời gian để đi, Lưu Y Tuyết vô cùng phấn khích.
Sau khi đi dạo vài con phố, cũng đã tầm xế chiều. Lưu Y Tuyết một tay cầm mấy túi quà lưu niệm, tay còn lại nắm chặt lấy tay hắn. Cả hai cùng nhau băng qua những con phố nhộn nhịp, mặt trời cũng bắt đầu khuất nơi chân trời.
Khải Minh Kiệt nhìn đồng hồ rồi đứng lại. Lưu Y Tuyết cũng vì thế mà bị giật lại tại chỗ.
"Sao thế?"
"Anh đưa em tới một nơi."
.....
Chiếc Mercedes màu đen đỗ lại tại trước một bãi biển. Nơi này vốn nhộn nhịp bỗng trở nên hoang vắng, nhưng không hề mất đi vẻ đẹp vốn có của nó.
Lưu Y Tuyết xuống xe, nhìn bãi biển mộng mơ trước mặt. Rồi bỗng cô quay sang phía Khải Minh Kiệt. "Anh đi chơi cũng vác theo chiếc xe này đi à?"
"Không. Anh mới mua."
À ừ. Cô đang nghĩ gì chứ? Đây là người đàn ông chưa bao giờ tuột khỏi top 5 tỉ phú giàu nhất thế giới nhé.
Khải Minh Kiệt đưa tay ra phía Lưu Y Tuyết, họ nắm tay nhau bước tới chân bờ biển. Mặt nước xanh biếc, lung linh, cùng với ánh nắng vàng nhạt, tựa như một biển ngọc đang hiện ra trước mắt. Gió ngỡ như một nhạc trưởng tài năng, thổi nhẹ làm đung đưa những tán cây theo nhịp điệu của bản nhạc. Chim chóc hót líu lo, vang vọng cả bầu trời. Khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, tựa như cả thế giới gói gọn trong khung cảnh này.
Lưu Y Tuyết nghẹn lời, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Hắn mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng có thể khiến một cô gái mất cả đời để quên. Ánh mắt hắn tràn ngập yêu thương và cưng chiều, khoảnh khắc này, Lưu Y Tuyết cảm thấy bản thân là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Lưu Y Tuyết, lao đến, hai tay kéo gáy Khải Minh Kiệt xuống, trực tiếp dán môi hắn vào đôi môi của mình. Hắn cũng không kém cạnh, một tay giữ chặt eo, một tay giữ chặt gáy Lưu Y Tuyết.
Trước khi gặp nhau, họ đi trên hai con đường trắc trở riêng biệt.
Dưới ánh hoàng hôn ấy, họ đã cùng nhau bước chung một con đường thẳng tắp.
Cũng chính dưới ánh hoàng hôn này, họ đã cùng nhau bước tiếp đến chông gai.
Không quan trọng tương lai sẽ gặp phải trở ngại gì, chỉ có một điều là chắc chắn...
Khoảnh khắc này, là của riêng họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT