Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến chiều. Hôm nay Lưu Y Tuyết tăng ca, họp xong thì quá giờ tan làm những hai tiếng rưỡi. Cô mệt mỏi ra khỏi cổng công ty, thấy Khải Minh Kiệt đã chờ ở đó từ bao giờ.

Hắn nhìn thấy cô đi đến liền lại gần, khoác chiếc áo măng tô lên người cô.

"Trời lạnh mà em quên áo."

Giọng nói hôm nay của hắn trầm hơn bình thường, Lưu Y Tuyết nhìn mà thấy ánh mắt của hắn đượm buồn.

"Hôm nay anh sao thế?"

Hắn lắc đầu, "Anh không biết."

"Trông anh buồn đấy."

"Thế nào là buồn?"

"Là chán nản hoặc thất vọng."

"Hôm nay anh buồn."

Trên xe, Lưu Y Tuyết ngồi mà không yên. Trong đầu toàn là câu nói của hắn. Hôm nay hắn không ôm cô, không nghịch tóc cô, không hỏi han cô. Không hiểu sao cô thấy khó chịu, như một thói quen đột nhiên bị bỏ đi.

Không kìm được, Lưu Y Tuyết nắm lấy bàn tay của hắn. Tay hắn to lớn, ấm áp, bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ của cô. Khải Minh Kiệt quay đầu. "Sao vậy?"

"Anh buồn vì chuyện gì?"

"Em ghét anh."

"Hả? Ghét bao giờ?"

"Em không để ý tới anh nữa."

Lưu Y Tuyết ngẫm nghĩ một lúc. "Khải Minh Kiệt, em có chuyện cần nói."

"Ừ?"

"Em có thai rồi."

Lời nói của Lưu Y Tuyết như xét đánh ngang tai. Hắn giật mình, mất bình tĩnh, Khải Minh Kiệt bắt đầu nói lắp. "Em... Em có thai?"

"Ừ."

Hắn ngay lập tức ôm chầm cô vào lòng, mặc kệ là cô không quan tâm đến hắn nữa.

Cô ôm lấy tấm lưng rộng khi thấy vòng tay hắn hơi run. "Anh không muốn sao?"

"Muốn chứ. Em mang thai từ bao giờ? Sao không nói với anh? Đã mang thai rồi thì còn đi làm gì nữa? Có nghỉ ngơi đầy đủ không?"

"Em rất bình thường, mang thai mới một tuần thôi." Lưu Y Tuyết trấn an Khải Minh Kiệt. "Đừng lo lắng, em vẫn có thể đi làm..."

"Không được. Em phải được chăm sóc và nghỉ ngơi đầy đủ, không được làm việc quá sức. Thời gian này ở nhà cho anh, công việc ở Phương thị anh sẽ sắp xếp."

Lưu Y Tuyết bĩu môi. "Em không muốn ở nhà cả ngày."

Khải Minh Kiệt gật đầu, "Anh sẽ đưa em đi chơi khi em muốn."

"Ở nhà em sẽ lười."

"Anh sẽ hoàn thành công việc cho em."

"Em sẽ không nấu cơm đâu."

"Anh sẽ nấu cho em ăn."

"Em sẽ không giặt quần áo."

"Anh sẽ giặt giũ phơi phong."

"Em sẽ béo lên đó."

"Béo lên chút cũng được, em gầy trơ xương."

"Này! Anh cố ý đúng không?" Lưu Y Tuyết cô đã biện đủ mọi lí do, sao hắn vẫn đồng ý được vậy?

"Anh cố ý đấy. Em chỉ cần tĩnh dưỡng ở nhà, mọi chuyện còn lại để anh lo." Hắn hôn nhẹ trán cô, cưng chiều người phụ nữ trong lòng hết mức. Chưa cần biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại cô đang rất hạnh phúc.

Bỗng cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc. "Còn chuyện nữa, trưa ngày hôm qua, anh đã đi đâu với ai hả?"

"Trưa ngày hôm qua?" Hắn lục lại trí nhớ.

Lưu Y Tuyết làm vẻ ấm ức, "Anh, đã cùng một cô gái đi dạo trên phố. Giải thích em nghe nào."

Sực nhớ ra, hắn bật cười. "Thì ra không qua nổi mắt em."

Lưu Y Tuyết giật nảy mình. "Là anh thật đấy à? Buồn đấy."

"Vậy ra em hiểu lầm nên dỗi hả?"

"Em đâu có dỗi."

"Để anh kể cho. Em còn nhớ chủ tịch tập đoàn muốn gặp anh không?"

"À, còn nhớ." Lưu Y Tuyết gật đầu.

"Cô ta là vị... Ờm..." Khải Minh Kiệt hỏi với lên trợ lí Lâm đang lái xe. "Cô ta là vị gì ấy nhỉ?"

"Là vị hôn thê thứ hai, thưa Boss." Trợ lí Lâm cười gượng.

"Là vị tiểu thư mà bố mẹ muốn hủy hôn nhưng vẫn chưa đồng ý ấy hả?"

"Ừ. Cô ta nói sẽ hủy hôn nếu như anh chịu đi dạo với cô ta. Anh quá lười đối phó cô ta sau này nên đã đồng ý."

"Thế sao không nói với em?"

"Anh sợ em ghen." Hắn nhe răng ra cười, ngay lập tức bị Lưu Y Tuyết đẩy mặt qua một bên. "Đừng cười nữa, trông như cún ấy."

"Em cưới một chú cún đấy."

"Đúng vậy, em đang định trả hàng đây."

"Em dám?" Thấy sắc mặt của hắn kém đi, Lưu Y Tuyết ngay lập tức dỗ dành, "Ngoan, không trả nữa!"

Mà khoan, cô đang giận chuyện hắn lừa cô cơ mà?

Ánh mắt dịu dàng không cánh mà bay, thay vào đó cái trừng mắt lạnh lẽo. "Sợ ghen thì sợ, chẳng lẽ không tin tưởng mà nói với em một câu à?"

Khải Minh Kiệt bĩu môi, "Chẳng phải sợ em bị đánh úp sao."

"Em yếu đuối vậy hả?" Lưu Y Tuyết nhíu mày.

"Không, anh chỉ không muốn vợ phải lo thêm chuyện thôi. Đang làm việc mà lại nghĩ tới anh thì khổ lắm." Khải Minh Kiệt mỉm cười tự mãn, trong lòng chắc chắn rằng lúc nào cô cũng nhớ tới hắn.

"Thật ra hôm nay em chỉ nghĩ tới con thôi, còn tên anh bị liệt vào danh sách đen rồi." Lưu Y Tuyết đặt tay lên bụng, xoa xoa, bất giác lại cười cười.

Khải Minh Kiệt lúc trước còn mong chờ đứa con ra đời, nhưng ngay lúc này hắn cảm nhận được mình sắp có một tình địch đáng gờm.

Hắn cúi người, đưa ngón tay chọc chọc vào bụng Lưu Y Tuyết. "Bây giờ nhét đứa bé lại được không?"

"Em đã sinh đâu, nói linh tinh gì thế!"

"Anh cảm thấy vị thế của mình sẽ tuột dốc không phanh khi tình địch này ra đời." Hắn tiếp tục chọc chọc vào bụng Lưu Y Tuyết, cô có thể thấy rõ sự ghen tị trên khuôn mặt hắn.

Lưu Y Tuyết đẩy ngón tay hắn ra. "Thôi đi, còn ghen với con cái. Trả lại Khải đại tổng tài không gần nữ sắc cho em đi!"

"Xin lỗi, phiên bản tổng tài không được áp dụng khi ở cạnh phu nhân." Hắn cười gian trá. "Chỉ có phiên bản cầm thú thôi, phu nhân muốn thử không?"

"Cút." Cô đẩy mặt hắn ra xa.

Khải Minh Kiệt bị đẩy ra tủi thân, "Buồn đấy."

"Đừng có bắt chước em!"

Hôm qua cô ghét hắn một phần, thì hôm nay cô yêu hắn hai phần. Người đàn ông này nhất định là khắc tinh của cô, ở bên cạnh hắn là không điều khiển được bản thân nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play