Lưu Y Tuyết trốn ra sau lưng Dương Ánh Nguyệt. "Anh đang cãi nhau với bố cơ mà! Cãi tiếp đi hóng chuyện bên này làm gì!"

Khải Minh Kiệt gật đầu. Hắn lại quay sang 'trò chuyện' vui vẻ với Khải Minh Quyết, hai bố con không ai chịu thua ai, gân cổ lên cãi um xùm hết cả căn phòng.

Lúc này Triệu Tuyết Nghi cùng Vương Mặc Thoại chạy đến, cô mặt mếu máo với Lưu Y Tuyết, "Sao lại không nhớ sinh nhật của mình cơ chứ? Cậu và Khải tổng giống nhau ghê gớm."

Vương Mặc Thoại lắc đầu, "Thôi, quên thì cũng quên rồi, tiện thể tổ chức cho đôi vợ chồng này luôn một lần."

Tối hôm đó, đại gia đình cùng nhau chúc mừng cặp vợ chồng trẻ tuổi một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ.

Vì không biết Lưu Y Tuyết sinh nhật cùng ngày với Khải Minh Kiệt nên họ nói sẽ tặng quà muộn cho cô, Khải Minh Kiệt thấy thế liền đưa hết quà của mình cho vợ.

"Cho em đấy."

Lưu Y Tuyết nhéo má Khải Minh Kiệt. "Quà của anh, không giữ đưa em làm gì?"

"Em không cần cũng được, em có quà của tôi là đủ rồi." Khải Minh Kiệt gật gật đầu.

"Xì. Mà anh tặng em gì thế?" Máu tò mò lại nổi lên khiến Lưu Y Tuyết mắt sáng bừng, cô cầm chiếc hộp nhỏ lên mà không kìm được ý muốn mở ra.

Khải Minh Kiệt cười, "Anh cũng tò mò em tặng gì. Chúng ta cùng mở quà."

"Được!"

Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi đã biết quà của Lưu Y Tuyết thì chạy ra đằng sau cô để ngó quà của hắn. Dương Ánh Nguyệt cùng Khải Minh Quyết thì cũng tò mò như nhau, qua xem hắn được cô tặng gì.

Lưu Y Tuyết vẻ mặt hào hứng mang chút hồi hộp, Khải Minh Kiệt chỉ mỉm cười. Cả hai cùng mở hộp ra cùng một lúc, ai nấy đều ngạc nhiên.

Triệu Tuyết Nghi không kìm được thốt lên. "Tại sao..."

"Quà... Quà giống nhau quá vậy?" Vương Mặc Thoại dụi dụi mắt như thể không tin vào những gì mình đang thấy.

Khải Minh Quyết chép miệng, "Thật là, còn tưởng gây được bất ngờ cho con bé." Dương Ánh Nguyệt mừng rỡ, "Đúng là tâm linh tương thông mà!"

Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt quay sang nhìn nhau. Cô chỉ tay vào chiếc nhẫn tinh xảo đính những hạt kim cương lấp lánh bên trong chiếc hộp trên tay, "Anh... Anh cũng tặng nhẫn sao?"

Khải Minh Kiệt mỉm cười. "Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao. Chúng ta đúng là rất hợp nhau."

"Nè nè, chiếc nhẫn anh đang cầm đó, là Tiểu Tuyết tự tay thiết kế hàng giờ đó. Coi trọng vào, không tôi cướp lại đấy!" Triệu Tuyết Nghi vẻ mặt ghen tị kếu lên. Khải Minh Kiệt cầm lấy chiếc nhẫn bên trong, đến cả vẻ ngoài cũng giống nhau. Nhìn vào ai cũng sẽ thấy đây là một cặp nhẫn đôi.

Lưu Y Tuyết lấy nhẫn ra, ngắm nghía, vừa bất ngờ vừa vui mừng. "Đẹp quá."

"Thích không?"

"Thích!"

Khải Minh Kiệt đoạt lại chiếc nhẫn trên tay cô, tay còn lại nâng bàn tay nõn nà kia lên, nhẹ nhàng luồn vào ngón tay thon thả ấy.

Vừa khít. Sao hắn biết cỡ ngón tay của cô?

Khải Minh Kiệt đưa bàn tay trắng trẻo lên môi, hôn nhẹ lên mu bàn trắng muốt ấy. Hắn quỳ một gối, giọng hắn trở nên mê hoặc.

"Lưu Y Tuyết em buộc phải lấy anh."

Lưu Y Tuyết mỉm cười, tay đoạt lại chiếc nhẫn bản thân tặng cho hắn. Cô kéo hắn dậy, luồn chiếc nhẫn kia vào ngón áp út bên trái, đôi môi tiến sát lên đến vành tai.

"Khải Minh Kiệt anh buộc phải lấy em."

Họ ôm nhau, trao cho nhau một nụ hôn nhẹ nhàng. Không nồng cháy, nhưng chứa đầy tình cảm dành cho đối phương. Đối với họ, không nhất thiết phải nói những lời ngon ngọt, không nhất thiết phải có những hành động ngọt ngào để chứng minh.

Chỉ cần một nụ hôn trên môi, đối phương nhất định sẽ cảm nhận được trái tim luôn hướng tới nhau.

Dưới ánh trắng rọi sáng vào cửa kính, tạo nên bầu không khí lung linh đến mê người. Có cảm giác như nụ hôn của họ tỏa sáng trong ánh trăng.

Dàn người hóng chuyện ở cuối góc căn phòng, may sao lúc đó Triệu Tuyết Nghi cùng Dương Ánh Nguyệt biết ý đẩy hai người đàn ông kì đà cản mũi này ra xa. Họ xúm lại với nhau, "Bác Nguyệt, trông thấy mà ghen tị."

"Ừm, thời thanh xuân của tuổi trẻ đúng là quý giá." Dương Ánh Nguyệt gật gật đầu. "Tiếc thay thanh xuân của ta tối mù tối mịt."

"Vợ, thanh xuân của chúng ta ngọt ngào mà. Sao em lại thấy mù mịt?" Khải Minh Quyết kéo Dương Ánh Nguyệt vào lòng, một tay nâng cằm bà lên, vẻ mặt không mấy vui tươi.

"Lấy anh là tương lai em mịt mù rồi." Dương Ánh Nguyệt lắc đầu. "Hối hận quá đi thôi."

"Em dám!" Bất chấp còn người ở đó, Khải Minh Quyết cúi xuống dán môi vào đối phương đang mất tập trung. Dương Ánh Nguyệt bị bất ngờ không thể phản kháng, đỏ mặt giãy giụa nhưng không ăn thua.

Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi quay mặt đi, nắm tay nhau đứng sang góc đối diện của căn phòng. Cả hai kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt cười như không cười.

"Ai cũng có đôi có cặp, không biết bao giờ mình mới có cho đỡ tủi thân." Triệu Tuyết Nghi sụt sịt, bĩu môi ghen tị.

Vương Mặc Thoại ngồi bên cạnh nắm tay cô vung vẩy, "Tôi cũng chưa có, hay là chúng ta ở bên nhau đi."pl

Triệu Tuyết Nghi giật bắn người. Cô rụt tay lại, bật dậy lùi ra sau mấy bước. Mặt đỏ bừng lên, "Anh, anh nói gì cơ?"

"Tôi nói..." Anh đứng lên. "Chúng ta ở bên nhau đi."

Vương Mặc Thoại dịu dàng ga lăng giờ như biến thành một tổng tài bá đạo, ép Triệu Tuyết Nghi vào tường, một tay nâng cằm cô lên, bước tiếp theo dán đôi môi nóng bỏng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play