Lưu Y Tuyết ngồi xuống bên cạnh Dương Ánh Nguyệt. Bà đưa cô tách trà, cô nhanh chóng đón lấy.

Dương Ánh Nguyệt nhấp một ngụm trà, rồi bắt đầu cuộc nói chuyện. "Nghe nói tối hôm qua cô giúp Minh Kiệt nhiều việc, cảm ơn cô."

Lưu Y Tuyết trả lời lại khách sáo, "Không sao ạ. Anh ấy đã vào biển lửa thì con cũng phải giúp đỡ anh ấy kiểm soát ở bên ngoài."

"Ừm, có thể giúp được việc gì thì giúp. Thẳng bé đấy đã vất vả nhiều rồi."

Lưu Y Tuyết liếc mắt lên nhìn sắc mặt của Dương Ánh Nguyệt. Vẻ mặt bà đợm buồn, có phải là vì chuyện của hắn?

"Thứ lỗi nếu con hỏi không đúng. Tại sao hai người ít quan tâm đến Tiểu... Minh Kiệt như vậy?"

Dương Ánh Nguyệt mím môi, Khải Minh Quyết ngồi trên giường bỏ tờ báo xuống, thở dài. "Hồi đó ta hồ đồ, không dạy dỗ con cái cẩn thận. Rồi sau này nó lớn rồi thì tạo phản thế này đây! Bố nó bệnh nằm viện mà xem có tí thành ý nào không?"

Lưu Y Tuyết nghĩ ngợi một hồi. "Thật ra thì cũng tại hai người chưa bao giờ đến thăm nên anh ấy cũng chẳng biết phải cư xử thế nào."

"Ý con là hai người cũng phải để ý đến cảm xúc của anh ấy một chút chứ?"

"Thế hóa ra vẫn là do mình à?" Khải Minh Quyết nhìn Dương Ánh Nguyệt. Bà buồn thiu, "Hình như là vậy."

"Chậc! Có hai thằng con trai mà một thằng phiền phức như vậy!" Khải Minh Quyết nhăn mặt.

Tuy ông cư xử như vậy, nhưng Lưu Y Tuyết biết là ông thương con trai mình thật lòng. Vì không kiên nhẫn lắm nên thường xuyên xảy ra xung đột với con trai thôi.

Lưu Y Tuyết có thể nhìn ra rõ, tại xưa nay phải nhìn mặt người sống quen rồi. Còn Khải Minh Kiệt quá khô khốc cọc cằn, không nhìn ra là đúng.

"Vậy thì, sửa đổi mối quan hệ bố mẹ và con cái, hai người có muốn không?"

Dương Ánh Nguyệt nhìn Lưu Y Tuyết, giọng bà mang chút phấn khởi. "Cô có cách sao?"

Lưu Y Tuyết gật đầu. "Theo như con biết thì Minh Kiệt không thích hai người vì từ bé đã hình thành suy nghĩ bố mẹ không quan tâm mình. Sau này lớn lên hai người ép buộc anh ấy làm những việc anh ấy không thích, đương nhiên mối quan hệ sẽ càng tệ hại."

"Vậy phải làm sao?" Dương Ánh Nguyệt nói với giọng gấp gáp.

"Ừm, để con bày kế lâu dài cho người..."

Khoảng thời gian sau đó, mối quan hệ giữa bố mẹ và con trai được cải thiện không ít.

Đôi bên đã quan tâm đến nhau hơn, mặc dù bên phía Khải Minh Kiệt phải có Lưu Y Tuyết thúc ép.

Tâm trạng của bố mẹ chồng cũng tốt lên không ít, xảy qua bao nhiêu chuyện, họ cuối cùng cũng chấp nhận cô con dâu này. Dương Ánh Nguyệt tỏ ra rất vui vẻ khi có một cô con dâu tài giỏi lại đảm đang như vậy. Có lẽ trước đó bà đã xem thường cô vì những lời đồn, nhưng tiếp xúc lâu dài bà nhận thấy Lưu Y Tuyết đúng là hoàn hảo.

Họ cũng trao đổi với nhà bên, để hủy hôn ước giữa hắn và cô tiểu thư họ Vô. Tạm thời chưa có kết quả, nhưng họ nói sẽ cố gắng để hủy bỏ nhanh nhất có thể.

Tính tình Khải Minh Kiệt dạo này tốt lên hẳn. Ít cãi cùn, cáu gắt. Đến nhân viên Khải thị cũng phải công nhận sếp của họ có một sự thay đổi không hề nhẹ. Họ đương nhiên đội ơn thiếu phu nhân, vì đã tạo một môi trường mới dễ thở hơn để làm việc.

Bên Cảnh Thư, Lưu Y Tuyết bám dính lấy Khải Minh Kiệt. Hắn đi đâu cô cũng đi theo, không rời khỏi hắn nửa bước. Khải Minh Kiệt xoa trán, "Em sao vậy?"

Lưu Y Tuyết bĩu môi, "Ai bảo anh sắp đi công tác ở nước ngoài. Những ba ngày đấy, anh xem có lâu không?"

"Hay là anh hủy đi công tác?"

Lưu Y Tuyết lắc lắc đầu, "Không được, anh nói dự án lần này rất quan trọng. Dù em muốn đi, nhưng vẫn còn Lưu thị ở đây."

Khải Minh Kiệt thở dài, "Biết thế không kí hợp đồng với họ cho xong. Tự dưng phải đi xa vợ tận ba ngày." Hắn ôm eo Lưu Y Tuyết, gục đầu vào vai cô.

Lưu Y Tuyết xoa xoa đầu hắn, cười cười. "Trông anh còn buồn hơn cả em."

"Đương nhiên rồi. Anh mới ngộ ra xa vợ là một niềm đau. Anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên bên đó cho em xem."

"Em mới nhận ra, anh không còn là người trưởng thành nữa."

"Em coi anh là trẻ con hả?" Khải Minh Kiệt quay đầu ngước lên nhìn khuôn mặt Lưu Y Tuyết. Cô bật cười, "Đúng rồi, em cưới một ông chồng trẻ con."

Khải Minh Kiệt hừ một cái. Rồi hắn lấy lại nụ cười ranh mãnh, lần lên tai cô hôn.

"Này! Làm gì thế!" Lưu Y Tuyết bị Khải Minh Kiệt ôm trọn vào lòng, chỉ có thể cựa quậy một chút, nhưng thân hình vững chắc của hắn vẫn không xê dịch.

Đôi môi nóng bỏng từ từ lần xuống cổ. Hắn vừa hôn vừa cắn, khiến Lưu Y Tuyết chỉ biết run rẩy bám lấy áo hắn. Giọng hắn thủ thỉ bên tai, "Trẻ con có làm được thế này không?"

Khải Minh Kiệt tiến lên môi Lưu Y Tuyết, "Hay thế này?" Hắn dán môi lên đối diện, một lần nữa chiếm thế chủ động.

Được một lúc hắn thấy cô không phản kháng nữa, cả người run lên, hơi thở dồn dập.

Khải Minh Kiệt vội vàng tách môi. Hắn lo lắng, "Em sao thế?"

Lưu Y Tuyết lảo đảo, phải dựa vào người Khải Minh Kiệt để có thể đứng trụ. Cơn chóng mặt ập đến, tầm nhìn xoay như chong chóng. Khải Minh Kiệt ôm cô lên, đặt cô nằm lên sofa.

Cả đầu cô như muốn nổ tung, những cơn chóng mặt lũ lượt ập đến xâm chiếm toàn bộ tâm trí, khiến Lưu Y Tuyết không thể kháng cự. Một tay cô nắm chặt lấy tay Khải Minh Kiệt, tay còn lại ôm lấy đầu. Khải Minh Kiệt ném chiếc điện thoại vừa thực hiện xong cuộc gọi đi.

Đây không phải lần đầu hắn thấy cô trông tình trạng này. Lần trước thời gian đau đớn không lâu như hôm nay. Vương Mặc Thoại đến nơi thì cơn chóng mặt cũng dứt, nhưng lần này thì khác.

Hắn không thể làm gì ngoài nắm chặt lấy tay Lưu Y Tuyết. Cảm giác bất lực không thể làm gì ngoài nhìn người mình yêu đau đớn, thật sự rất khó chịu.

Không lâu sau Vương Mặc Thoại đến, Lưu Y Tuyết cũng dần dần hồi phục. Cô mệt lả, nằm nghỉ trên sofa, còn hắn cùng Vương Mặc Thoại đi bàn chuyện.

"Cho cô ấy thường xuyên đến chỗ tôi khám, để tôi theo dõi tình trạng sức khỏe."

"Được. Hai ngày nữa tôi phải đi công tác bên Mỹ, cậu chăm sóc cô ấy cho tôi."

"Ể? Chưa hủy hợp đồng ấy à?" Lần trước hắn kí xong rồi than rằng phải xa vợ, suýt nữa thì gọi đối tác lại để hủy hợp đồng mà?

"Chưa. Tóm lại chăm sóc cẩn thận cho tôi, mất một lạng thịt nào tôi giết cậu." Khải Minh Kiệt trừng mắt nhìn Vương Mặc Thoại.

"Anh coi nuôi em là nuôi lợn hả?" Lưu Y Tuyết gượng ngồi dậy, mặt mày nhăn nhó. Khải Minh Kiệt suy tư, "Vợ tôi không thể là lợn được. Em là mèo."

Lưu Y Tuyết xù lông. "Không phải!"

"Vậy là cún."

"Không!"

"Vẹt?"

"Không!"

"Hừm. Vậy em chọn đi. Báo, sư tử, hổ, cá mập, cá heo..."

"Này! Em là người! Là người!"

"...Tôm, cá, mực, bạch tuộc..."

"Khải Minh Kiệt!"

Vương Mặc Thoại đỡ trán. Khải Minh Kiệt, cậu định biến vợ cậu thành sở thú à? Ý tưởng của cậu đúng là vừa độc đáo vừa gây hoang mang cho con dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play