Như đã hẹn với Khải Minh Kiệt, để đúng năm giờ chiều hắn đến đón thì Lưu Y Tuyết đã cùng Triệu Tuyết Nghi chờ ở sảnh công ty lúc bốn giờ mười phút chiều. Dự án cuối cùng tháng này đã kết thúc, hai tập đoàn Lưu thị và Triệu thị hợp tác vui vẻ.
"Tiểu Tuyết à, chúng ta đi xe tôi cũng được mà." Triệu Tuyết Nghi than thở, mặc dù dáng ngồi vẫn là của CEO quyền lực nhà Triệu thị.
"Chỉ mười phút thôi mà. Cậu có thể lướt mạng trong khi chờ họ đến." Lưu Y Tuyết cầm tờ tài liệu báo cáo lướt nhanh như chớp, chốc đã xong một tập.
Triệu Tuyết Nghi định tiếp tục than vãn thì bỗng giật mình. "Cậu nói 'họ' sao? Chẳng phải chỉ có Khải tổng đến đón cậu à?"
Lưu Y Tuyết nhướn mày. "Oh, đến giờ rồi. Ta ra trước cửa chờ đi." Nói rồi cô đứng dậy, vớ lấy chiếc túi cùng tập tài liệu bước đi. Triệu Tuyết Nghi bật dậy, cầm túi chạy theo phía sau. "Chờ tôi với!"
Đuổi được đến cổng công ty, hai chiếc Mercedes một đen một trắng vừa đến đỗ ngay trước mặt hai người phụ nữ. Triệu Tuyết Nghi nhíu mày. "Tiểu Tuyết? Sao Mặc Thoại lại..."
Không để cô có cơ hội hỏi thêm, Lưu Y Tuyết đẩy Triệu Tuyết Nghi lên xe Vương Mặc Thoại rồi thò đầu vào dặn dò. "Hộ tống Tiểu Nghi của em về nhà an toàn. Trên đường nhớ nói chuyện với nhau đấy, biết chưa?"
Vương Mặc Thoại nhăn mày, tỏ vẻ bất mãn. "Đây là nhiệm vụ khẩn cấp mà em nói sao? Hộ tống vị tiểu thư này về nhà?"
"Đây không phải là 'vị tiểu thư này' mà là vị hôn thê của anh. Liệu hồn mà đối xử cho tốt, không thì chuẩn bị hậu sự cho anh đi là vừa."
Lưu Y Tuyết dứt lời đe dọa liền quay sang cười tươi với Triệu Tuyết Nghi. "Tiểu Nghi, về cùng Tiểu Thoại vui vẻ. Xe của cậu cứ để ở đây, mai sang lấy cũng được."
"Nhưng..."
"Vậy nhé! Tạm biệt!" Lưu Y Tuyết đóng sập của xe, chạy đến ngồi vào chiếc Mercedes phía trên. Trước khi đóng cửa còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Chiếc đen tuyền trước mặt phóng đi trước Vương Mặc Thoại mới thở dài phóng xe đi.
Triệu Tuyết Nghi nhận ra vẻ không cam lòng của Vương Mặc Thoại, lòng chợt nhói đau. Rồi cô bắt chuyện với anh, tìm kiếm chủ đề hợp lí.
"Mặc Thoại, hôm nay anh có thời gian không?"
"Có chuyện gì sao?"
Vẫn là câu hỏi này. Hình như lần trước có hỏi anh cũng chỉ trả lời vậy.
"Anh đi chơi với tôi nhé?"
"Không được, còn nhiều việc lắm."
"Đừng tưởng tôi không biết. Hôm nay anh tan ca sớm, những ca bệnh khác đều giao lại cho đồng nghiệp. Hồ sơ các thứ cũng ném hết phó viện trưởng, hôm nay anh hoàn toàn rảnh rỗi."
Thấy Triệu Tuyết Nghi nắm rõ công việc của mình Vương Mặc Thoại bất chợt nhíu mày. "Cô theo dõi tôi à?"
"Không có. Tôi bận tối tăm mặt mũi, dự án cuối cùng với Lưu thị vừa mới xong thôi."
"Thế làm sao cô biết? Cô đặt máy nghe lén trên người tôi à?" Vương Mặc Thoại sờ khắp cơ thể, lo lắng thật sự là có máy nghe lén.
Triệu Tuyết Nghi lắc đầu, "Không có."
"Thế làm cách nào?"
Cô cười gian xảo. "Spy."
Vương Mặc Thoại đứng hình.
Trên chiếc Mercedes đen tuyền, khác gẳn với cặp đôi trên chiếc màu trắng, cặp đôi trong này lại rất yêu thương âu yếm nhau.
Khải Minh Kiệt dịu dàng ôm Lưu Y Tuyết trong lòng, bàn tay mân mê lọn tón đỏ thẫm trên vai. Thỉnh thoảng hắn lại hôn nhẹ lên mái tóc đấy, khiến Lưu Y Tuyết cảm thấy buồn buồn.
"Sao anh cứ hôn em thế?"
Khải Minh Kiệt mỉm cười. "Vậy em muốn tôi hôn người phụ nữ khác?"
Lưu Y Tuyết trừng mắt. "Anh thử xem."
"Không dám, không dám. Tôi không dám làm trái lời Khải thiếu phu nhân."
Lưu Y Tuyết ngẩng đầu, hôn chụt một cái vào môi hắn, "Biết điều là tốt."
Người lái xe ngồi trên vừa ngượng ngùng vừa than vãn. Có ai cứu rỗi cái thân già này đi. Ngày ngày lái xe cho Boss mà cứ nốc cho một núi cẩu lương thế này, cái này gọi là ngược đãi con người!
Hai chiếc Mercedes, một đen một trắng, mỗi chiếc một đường, tách nhau ra. Khi chiếc xe dừng lại, Lưu Y Tuyết ngó đầu ra ngoài. Cô giật mình, không khỏi ngỡ ngàng quay sang nhìn Khải Minh Kiệt.
"Cảnh Thư!"
"Ừm, sửa xong rồi."
Lưu Y Tuyết phấn khởi vào nhà. Lần sau nhất định không cho Vương Mặc Thoại có cơ hội bước chân vào bếp nữa, hại cô phải cách xa căn nhà yêu quý lâu như vậy.
Phía chiếc Mercedes màu trắng, bánh xe vừa dừng lại trước cửa của Triệu gia. Triệu Tuyết Nghi vừa định xuống xe, Vương Mặc Thoại chồm người, chống tay ra sau ghế của cô.
Triệu Tuyết Nghi giật mình, khuôn mặt ửng chút hồng nhạt. "Anh định làm gì?"
Vương Mặc Thoại với ánh mắt nghiêm túc khiến Triệu Tuyết Nghi càng đỏ mặt. Biểu cảm nghiêm túc ấy luôn khiến anh trở nên quyến rũ.
Không phải chứ. Hành động này, không khí này... Có lẽ nào...
Vương Mặc Thoại ghé sát tai Triệu Tuyết Nghi, hơi thở ấm áp phả đến bên tai, giọng nói trầm trầm vang lên.
"Đồ xấu xí."
Rầm.
"Cái gì cơ!?"
Triệu Tuyết Nghi đẩy mạnh Vương Mặc Thoại ra, khiến đầu anh đập vào nóc xe. Anh đưa tay xoa đầu, ngồi lại vào vị trí của mình.
"Đau quá!" Anh lườm nguýt Triệu Tuyết Nghi, nhưng bị cô vươn tay ra bóp cổ. Bàn tay hơi siết lại, khiến Vương Mặc Thoại nhếch mày.
Triệu Tuyết Nghi rời khỏi chỗ, leo lên ngồi vào đùi Vương Mặc Thoại. Hai tay cầm chặt lấy chiếc cổ trước mặt, hơi siết mạnh lại.
Cô cúi người, ghé sát tai, phả hơi nóng lên tai anh. Hàm răng không yên phận cắn nhẹ một cái, Vương Mặc Thoại nhíu mày.
"Đồ Thị Nở."
Nói xong cô chèo ra, nhanh chóng rời khỏi xe. Vương Mặc Thoại ngơ ra một lát rồi tỉnh ngộ, thò đầu ra khỏi xe hét lên. "Tôi mà là Thị Nở thì cô là Chí Phèo!"
Triệu Tuyết Nghi vào đến khuôn viên thì quay đầu lại. "Ít ra Chí Phèo dễ nhìn hơn Thị Nở!"
"Cô!"
"Chào cháu! Muộn rồi cháu về cẩn thận, cô cảm ơn nhé!"
"Triệu Tuyết Nghi!"
Cô chạy vào trong nhà, sập cửa lại. Vương Mặc Thoại ngồi phịch xuống ghế, đấm tay vào vô lăng.
"Người phụ nữ chết tiệt! Dám gọi mình là Thị Nở!"
"Đẹp trai thế này cơ mà!"
"Sau này ai lấy phải cô ta xui cả ba kiếp!"
"Hừ, chờ đấy Triệu Tuyết Nghi. Tôi nhất định sẽ bắt cô trả giá."
Người đàn ông mạnh miệng nguyền rủa, phóng xe đi lao trên đường dài, mà không biết tương lai điều gì đang đón chờ anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT