Ba tháng trôi qua nhanh chóng. Sau một tối nằng nặc đòi Khải Minh Kiệt xuất viện, cuối cùng cô cũng được toại nguyện.

Vì Vương Mặc Thoại đã dặn rằng khi xuất viện phải nghỉ ngơi và được theo dõi kĩ càng, nên Khải Minh Kiệt quyết định mang hết công việc về nhà. Nếu các triệu chứng đau đầu, buồn nôn không cải thiện hoặc thậm chí tệ hơn, phải nhập lại viện để kiểm tra, vì có khả năng đã bị xuất huyết trong và não đã bị sưng.

Vừa bước chân vào Cảnh Thư, Lưu Y Tuyết cảm thấy rất quen thuộc. Dường như cô đã có rất nhiều kí ức quan trọng tại nơi này.

Thời gian qua Lưu Y Tuyết cảm thấy bản thân nên làm gì đó cho Khải Minh Kiệt. Anh là tổng tài của một tập đoàn đứng đầu thế giới, bận trăm công nghìn việc, lại bỏ hết qua một bên để chăm sóc cô. Dù hắn không cần cô trả ơn, nhưng cô sống có ơn tất trả.

Lưu Y Tuyết ngồi phịch xuống sofa. Khải Minh Kiệt vừa đưa cô về là đến công ty, thu dọn đồ. Thì ra hắn không thích ai động vào nơi làm việc của hắn nên mới đích thân đi làm những việc như vậy.

Lưu Y Tuyết lăn qua lăn lại trên sofa. Hắn thì vật chất không thiếu rồi. Còn việc gì mà cô có thể làm?

Vắt óc không nghĩ ra, thật không ngờ trí thông minh của cô lại thấp như vậy. Cô đành lấy điện thoại ra, bấm số.

"Cuối cùng em cũng gọi cho tôi rồi. Em nhớ tôi sao?" Giọng nói vui vẻ của đối phương vang lên ngay khi máy vừa bắt.

Lưu Y Tuyết bịt tai, hét gì mà to vậy. "Vương Mặc Thoại."

"Aida, đừng có gọi cả họ tên tôi như thế. Cảm thấy như tôi là tội nhân vậy." Vương Mặc Thoại cười cười.

"Em gọi tôi vì nhớ tôi sao?"

"Quỷ nhớ anh." Lưu Y Tuyết thẳng thừng.

Vương Mặc Thoại cười khổ. Dù cho là mất trí nhớ nhưng nói chuyện với anh cũng không quên phũ phàng là chân lý.

Vương Mặc Thoại nhẹ giọng, dò hỏi.

"Vậy em gọi tôi có việc gì?"

Lưu Y Tuyết hít sâu, nghiêm mặt.

Tối hôm đó.

Khải Minh Kiệt vào nhà với tâm trạng mệt mỏi. Hắn không đi làm có ba tháng, mà công việc đã chất thành núi rồi.

Hắn đi vào trong, tìm kiếm Lưu Y Tuyết. Giờ này đừng có nói cô lại đi đâu lạc mất nhé.

Phòng khách, phòng riêng, bếp. Không nơi nào có cô. Hắn tối sầm mặt, định lao ra khỏi cửa đi tìm thì bỗng dưng bị giữ lại. Bàn tay đang giữ hắn xoay mặt hắn lại, đặt môi mình lên môi hắn.

Khải Minh Kiệt định đưa tay bóp cổ kẻ đứng trước mặt thì nhận ra đó là người hắn đang tìm. Không chút do dự hắn liền ôm cô vào lòng.

Lưu Y Tuyết cũng không phản ứng gì trước hành động của Khải Minh Kiệt. Cô mặc cho hắn tiếp tục chiếm tiện nghi của cô. Là một người biết chừng mực, một lúc sau Khải Minh Kiệt buông cô ra.

Lưu Y Tuyết thở hồng hộc, gục đầu vào ngực Khải Minh Kiệt. Vừa nãy có vài hình ảnh thoáng qua trong đầu, hình như hắn và cô đã từng làm việc này nhiều lần.

Chỉ thấy tiếng thở mà không thấy cô nói gì, Khải Minh Kiệt bế cô đến sofa, để cô ngồi lên đùi mình.

"Sao hôm nay lại chủ động?"

"Tôi muốn cảm ơn anh thời gian vừa qua."

Khải Minh Kiệt nhíu mày. "Vương Mặc Thoại bảo em làm vậy sao?"

"Tôi không biết anh thích gì nên hỏi Tiểu Thoại."

Cuộc điện thoại đó.

"Vậy em gọi tôi có việc gì?"

"Tiểu Kiệt thích gì?"

"Ể? Em định quà cho cậu ta sao?" Vương Mặc Thoại không giấu vẻ ngạc nhiên qua điện thoại.

"Cứ cho là vậy đi."

"Ây, ca này khó đấy. Đến tôi lúc tặng quà sinh nhật cho cậu ta còn phải vắt óc ra nghĩ cơ mà."

Đầu dây bên kia im lặng một hồi. Mười giây trôi qua, anh lên tiếng.

"Một nụ hôn."

Lưu Y Tuyết ở đầu dây bên này nghe xong liền dập máy. Đáp cả điện thoại sang cái ghế kế bên. Nói vậy là ý gì? Cô đùa với anh ta à?

Chiếc điện thoại tiếp ghế được vài giây, chuông điện thoại reo lên. Vương Mặc Thoại gọi đến. Lưu Y Tuyết cúp máy, cuộc gọi khác lại đến. Cứ vậy, cô cúp anh gọi lại. Đến cuộc gọi thứ năm Lưu Y Tuyết bất đắc dĩ nghe máy. Đầu dây gọi đến liền dỗ dành.

"Tiểu Tuyết đừng giận. Hiện tại thì chỉ có món quà này khả thi thôi. Kiệt thì cần gì ngoài vợ nữa đâu?"

"Theo tôi, em muốn trả ơn Kiệt thì hãy nhanh nhớ lại đi."

Lưu Y Tuyết khựng lại. Phải rồi. Khải Minh Kiệt cảm thấy buồn rầu khi cô mất đi trí nhớ. Việc cô nên làm bây giờ là nhanh chóng lấy lại trí nhớ mới đúng.

Thấy Lưu Y Tuyết im lặng, Vương Mặc Thoại liền đoán ngay ra suy nghĩ của cô.

"Này, tôi nói vậy thôi chứ em đừng nghĩ dại dột. Đừng có cố quá, cứ để thuận theo tự nhiên thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, khỏe lên tự khắc em sẽ nhớ được."

"Với lại, tôi tin dù em không trở lại là Lưu Y Tuyết của trước đây, thì Kiệt vẫn sẽ yêu thương em thôi."

Quay trở lại với hiện tại, Khải Minh Kiệt đang nhìn Lưu Y Tuyết chằm chằm. Gương mặt hắn lộ vẻ không vui một chút nào. Lưu Y Tuyết toát mồ hôi lạnh. Cô làm sai chuyện gì sao?

"Sao... Lại giận rồi?" Lưu Y Tuyết thăm dò.

"Em dám gọi cậu ta đầu tiên sau khi mất trí nhớ." Khải Minh Kiệt siết eo Lưu Y Tuyết lại.

Đùa à. Có việc này cũng ghen. Không biết cô của trước đây phải chịu đựng những cơn ghen của Khải Minh Kiệt có thường xuyên không?

Lưu Y Tuyết lại giở trò dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành Khải Minh Kiệt.

"Tiểu Kiệt, tôi biết lỗi rồi. Sau này cái gì tôi cũng nhớ đến anh trước. Được không? Đừng giận nữa mà."

Gương mặt của Khải Minh Kiệt giãn ra. Rồi hắn ôm Lưu Y Tuyết sát vào người, gục đầu trên vai cô. Lưu Y Tuyết cũng không phản kháng, ôm cổ Khải Minh Kiệt. Hắn dần dần chìm vào giấc ngủ, sau một ngày dài mệt nhọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play