Được rồi, Lưu Y Tuyết chịu thua. Đúng là cãi không lại người chồng vô lí này mà.
Rồi cô rời mắt khỏi hắn, ngước lên nhìn phong cảnh nơi đây.
Một bầu trời xanh ngát, một rừng cây xum xuê, một đàn chim líu lo.
Truyện Tiên HiệpNhững ngọn núi uy vũ, những làn gió nhẹ nhàng, những chiếc lá phấp phới.
Mọi thứ hòa quyện lại, tạo nên một không gian đa dạng, đẹp không chỗ chê.
Không khí trong lành cùng phong cảnh tuyệt đẹp, nơi đây khiến ai đã đặt chân lên được đỉnh núi này, chắc chắn sẽ luyến liếc khi rời đi.
Bỗng cảnh đẹp cùng những suy nghĩ mộng mơ bị đứt đoạn.
"Này, em lại lag sao?"
Khải Minh Kiệt đứng chắn trước mặt cô, khua chân múa tay. Làm đủ mọi trò hề để thu hút sự chú ý của cô.
Lưu Y Tuyết đang trong trạng thái vui vẻ liền chuyển sang trạng thái cáu giận.
"Tôi không lag. Tránh qua một bên, tôi muốn ngắm tiếp." Vừa nói Lưu Y Tuyết vừa đẩy đầu Khải Minh Kiệt qua một bên, dướn người lên phía trước.
Khải Minh Kiệt bị đẩy qua một bên cảm thấy mình là Khải đại tổng tài cao cao tại thượng, không dưới một ai và trên cả vạn người, lại bị đánh bại bởi một phong cảnh mà vợ hắn cho là tuyệt phẩm?
Hắn liền uất ức, tiến lại trước mặt che mắt Lưu Y Tuyết lại.
"Bỏ ra." Lưu Y Tuyết kéo được tay hắn ra, cũng là lúc bờ môi bị chiếm hữu.
Lại là một nụ hôn bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần của Khải Minh Kiệt.
Rồi hắn cũng buông ra, Lưu Y Tuyết lại thở dốc như vừa leo núi lên.
"Nhất định phải dạy em cách vừa hôn vừa thở. Nhất định."
Khải Minh Kiệt ôm cô trong lòng mà bày ra gương mặt phụng phịu như trẻ con.
Hự. Độ sát thương quá lớn, bổn cung đầu hàng.
"Tự dưng lại hôn?"
Khải Minh Kiệt phồng má, ôm chặt hai bên má cô.
"Là vợ tôi, tôi muốn hôn cả ngày em cũng không có quyền kháng cự."
Phục, phục sát đất. Lạy luôn. Một cái lí do rất chi là vô lí. Điều này đi ngược lại với chân lí tôn trọng vợ trong tâm trí cô.
Thấy Lưu Y Tuyết có vẻ không vui, lại còn quay mặt ra chỗ khác, Khải Minh Kiệt lại ra sức dỗ dành.
"Là tôi ghen."
Lưu Y Tuyết bỗng chốc quay phắt đầu lại. "Ghen với ai?"
"Với phong cảnh."
Lưu Y Tuyết đang chăm chú bỗng rơi cả hàm.
"Nói lại, ghen với cái gì cơ?" Cô dí sát tai gần miệng hắn, đảm bảo có thể nghe rõ câu trả lời lần nữa.
"Tôi ghen với phong cảnh nơi đây đấy, thì sao?"
Hắn nói bằng một tông giọng rất chi là tự hào. Bộ cái chuyện ghen tuông với phong cảnh đồi núi đáng tự hào lắm ư?
Lưu Y Tuyết thở dài, đẩy người hắn ra.
"Tìm chỗ dựng lều đi. Chẳng phải nói sẽ cắm trại ở đây sao?"
"Sẽ tìm. Nhưng em phải đi cùng tôi."
"Tôi muốn ở đây."
"Em..."
Định dùng biện pháp mạnh với cô, kết quả là thấy khuôn mặt đáng thương đầy uất ức kia thì lại bái phục.
"Tôi đi, nhưng em phải cẩn thận."
"Có chuyện gì về tôi tính sổ với em."
Lưu Y Tuyết ngoan ngoãn gật đầu. Mau đi đi, để cô còn thuởng thức vẻ đẹp này.
Phải đến năm phút sau mới đuổi được hắn đi, vì hắn cứ lải nhải mãi phải cẩn thận, an toàn, bị xước thôi hắn cũng sẽ đòi nợ cô.
Đang hít thở không khí trong lành, bỗng có tiếng bước chân ở đằng sau.
Lưu Y Tuyết quay người lại. Nhanh vậy đã tìm được chỗ dựng lều rồi sao? Đừng đùa chứ, vừa mới đi mà.
Nhưng không. Người đứng ở đó không phải Khải Minh Kiệt, mà là thiên kim tiểu thư của tập đoàn suýt bị phá sản - Siêu Gia Gia của Siêu thị đây mà.
"Lại gặp nhau rồi, Lưu tiểu thư."
"Chào cô. Siêu tiểu thư."
"Cô cũng leo núi sao?"
"Ừm. Tôi thấy tâm trạng bất ổn nên quyết định giải tỏa tại nơi đây." Siêu Gia Gia đáp lại.
"Vậy cô tự nhiên." Lạ nhỉ. Không phải hắn nói đã bao cả khu này, chỉ để cô vui chơi sao? Tự dưng cô tiểu thư họ Siêu này lại vào được vậy?
"Lưu tiểu thư mạng lớn nhỉ. Bị đẩy mà vẫn có thể sống sót được."
"Phải cảm ơn Siêu tiểu thư đã cho Kiệt có cơ hội làm tập đoàn cô cận phá sản." Lưu Y Tuyết đáp lại.
"Cô...!" Ánh mắt của Siêu Gia Gia không còn như trên ảnh đăng lên mạng nữa. Mà là một ánh mắt chứa đây sự tức giận, chỉ chờ để bùng nổ.
"Lưu Y Tuyết. Tôi cảnh cáo cô, mau rời khỏi A Kiệt!"
"Anh ấy là của tôi, cô đừng hòng có thể ở bên anh ấy! A Kiệt chỉ có thể là của tôi, cô nghe chưa?"
Lưu Y Tuyết nhìn Siêu Gia Gia bằng ánh mắt khinh thường.
"Siêu tiểu thư, sáng vẻ thiên kim tiểu thư cao quý của cô đâu rồi?"
"Nhìn xem, trông cô chẳng khác nào loại tiểu tam giật chồng người khác."
Không chỉ là mắt nữa, mà vẻ mặt của cô ta liếc qua cũng thấy đang tức giận đến đỏ hết cả mặt lên rồi.
"Lưu Y Tuyết cô gan lắm"
"Tôi đã từng giết hụt cô, lần này chắc chắn tôi sẽ giết được cô!"
Siêu Gia Gia lao đến, mục đích đẩy Lưu Y Tuyết xuống vách núi. Nhưng may thay, cô đã được Khải Minh Kiệt dạy cách phòng thân, nên dễ dàng tránh khỏi cú vồ như vồ con mồi của Siêu Gia Gia.
Thấy cô ả sắp mất đà lao xuống vách núi, Lưu Y Tuyết kéo tay ả lôi lại. Nhưng rủi ro thay, Siêu Gia Gia lại quay ngược người lại, hất Lưu Y Tuyết ra nơi gần mép đá, suýt rơi xuống. Nhưng rồi cô ta buông tay.
Lưu Y Tuyết ngã xuống vách núi cao hơn nghìn mét.
Đối mặt với khoảnh khắc sinh tử, điều duy nhất hiện lên trong đầu Lưu Y Tuyết lúc bấy giờ...
Chỉ có ba chữ, Khải Minh Kiệt.