Sáng hôm sau.
Lưu Y Tuyết thức dậy đúng giờ như mọi hôm. Cơ thể hôm nay mệt mỏi hơn rất nhiều. Là vì tối qua phát bệnh sao?
Bệnh tình dạo này rất bất thường. Khó có thể kiểm soát. Mỗi lần phát bệnh thì đau như búa bổ.
Vừa mở mắt ra là khuôn mặt điển trai của chồng. Hàng lông mi dài, nuôi bao lâu rồi? Lông mày thẳng, môi mỏng. Ông trời đúng là ưu ái người đàn ông này, cho anh ta tất cả. Tiền bạc, địa vị, nhan sắc... Có cái tính tình không được tốt cho lắm.
Lưu Y Tuyết nổi hứng chui vào lòng Khải Minh Kiệt. Cô ngọ nguậy làm hắn bật cười mà tỉnh giấc.
"Tiểu Tuyết, em là mèo sao?"
"Không có." Cô vẫn dụi dụi vào lòng hắn.
"Vậy em là gì?" Hắn ôm cô.
"Là vợ anh."
Bùm.
Khuôn mặt của cả hai bỗng chốc đỏ hết lên.
Lỡ miệng, nói ra suy nghĩ rồi.
Khải Minh Kiệt cười nham hiểm, chùm chăn lên cả hai.
"Này..."
Trẻ em nhớ đừng nghịch dại như cặp đôi này. Chùm chăn lâu quá ngạt thở là toi.
" Vợ, tôi muốn phạm tội."
"Phạm tội?" Gì? Muốn giết người sao?
Hắn bỗng chốc hôn cô, khiến cô không thể thoát khỏi hắn do bất ngờ.
Một lúc sau.
Rầm!
Cánh cửa nhà vệ sing bật ra, và bóng người lao vụt vào đó.
Khải Minh Kiệt ngồi trên giường xoa xoa môi mình. Cô vợ của hắn cắn đau thật đấy. Lỡ ra tay vậy luôn.
Trong nhà vệ sinh, mặt Lưu Y Tuyết đỏ không còn đỏ thêm được nữa. Cứ bất ngờ bị hôn thế này thì sống làm sao được nữa.
Chưa thổ lộ mà một ngày hôn nhiều thế này, lỡ lúc chính thức yêu nhau thì một ngày hôn gấp mấy lần?
Nghĩ đến đây, mặt Lưu Y Tuyết như muốn nổ tung.
Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, cô lao vụt ra khỏi phòng khi hoàn thành công việc. Hắn thấy cô lao ra ngoài, chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng ngủ sập lại.
"Vợ à, em muốn trốn khỏi chồng mình vậy sao?"
Vừa vụt ra ngoài đã đâm vào một người khác. Lưu Y Tuyết lồm cồm bò dậy, phát hiện ra người mình đâm vào là Vương Mặc Thoại.
"Xin lỗi..."
"Tôi không sao, để tôi đỡ em dậy."
Lưu Y Tuyết bám vào tay Vương Mặc Thoại, đứng thẳng người.
"Sao anh lại ở đây?"
"Tại chồng em đấy. Nửa đêm cậu ta lôi tôi đến đây khám cho em, xong bắt tôi ở lại phòng trường hợp em gặp chuyện."
"Thấy em nhăn mặt liền lôi tôi sang khám, rõ bất công mà!"
Vừa nhăn mặt đã lôi đi khám? Đùa nhau à? Vậy ai mà ngủ được?
"Để bù đắp cho tôi, em làm bữa sáng cho tôi nữa nhé!"
Nhìn vẻ mặt cười gian của Vương Mặc Thoại mà Lưu Y Tuyết rùng mình. Thì ra đây là mục đích thật sự của anh!
"Được."
Lưu Y Tuyết tạm biệt Vương Mặc Thoại và xuống làm bữa sáng. Phải nhanh không hắn xuống mà thấy không có bữa sáng là nổi cáu ngay.
Một lúc sau, Vương Mặc Thoại đi xuống.
"Chào em."
Cô gật đầu. "Đây là bữa sáng."
"Cảm ơn."
Ngồi ăn được một lúc rồi, mà hắn vẫn chưa xuống. Kì lạ. Bình thường ngửi thấy mùi thức ăn hắn đã chạy xuống ngay rồi. Hôm nay định giở trò gì đây?
"Mặc Thoại, Kiệt đâu?"
"Hình như cậu ta đang làm việc.".
Ngôn Tình Sủng"Sớm vậy?"
"Tôi cũng không biết, nhưng trông cậu ta tức giận lắm."
"Chắc là đang trả thù cho em đấy."
Trả thù? Là vụ hôm qua sao?
Hắn định làm gì Siêu thị sao?
"Mặc Thoại, tôi lên xem đây."
"Ể, không ăn nữa sao?"
"Anh đi không?"
"Đi, đi chứ." Vương Mặc Thoại đứng dậy theo Lưu Y Tuyết.
Hai người nhẹ nhàng đi lên tầng, tiến lại cửa phòng của Khải Minh Kiệt, áp sát tai vào cửa.
Một lúc sau.
"Tiểu Tuyết này."
"Hửm?"
"Em nghe thấy gì không?"
"...Không."
Lưu Y Tuyết rời tai khỏi cửa. Cô đập tay lên trán mình, sao lại quên cảnh cửa nào trong căn nhà này cũng cách âm kinh khủng chứ.
Haiz. Cả hai định đi xuống tiếp tục bữa sáng thì cảnh cửa phòng mở ra.
Thấy vậy, cả hai quay ngoắt lại, bắt gặp ánh mắt ghen tuông của hắn.
Chết rồi, bình dấm lại đổ rồi.
"Vương Mặc Thoại, sao cậu vẫn còn ở đây?"
"Tiểu Tuyết nói sẽ làm bữa sáng cho tôi." Anh thản nhiên đáp.
Lưu Y Tuyết đứng cạnh hắn đang lảng tránh hắn, đúng hơn là ánh mắt sắc lẹm như dao của hắn.
"Tiểu Tuyết? Quan hệ giữa hai người tốt vậy sao?" Giọng điệu của hắn ẩn chứa rất nhiều sự tức giận, nhưng vẫn đang được kìm nén.
"Ừ, rất tốt."
Bùm!
Núi lửa phun trào. Và người đầu tiên hứng chịu dòng chảy của dung nham chính là Vương Mặc Thoại.
"Cút ra khỏi đây."
"Tôi chưa ăn sáng xong mà." Vương Mặc Thoại nói theo một tông giọng nhẹ nhàng, hòng trốn chạy khỏi dòng dung nham nóng nảy kia, vì anh biết mình đã chọc nhầm người rồi.
"Cút. Cậu không cần ăn nữa."
"Được rồi, bình tĩnh. Tôi đi ngay đây." Anh với lấy túi đồ nghề của mình và tiến đến cửa. Trước khi đi không quên nhắc một câu.
"Tiểu Tuyết, giữ gìn sức khỏe nhé! Có việc gì thì gọi cho tôi!"
"Không cần! Cô ấy có tôi lo rồi!"
Dung nham phun ra từ núi lửa ngày càng nóng, tương đương với cơn ghen tuông này của hắn.
Lưu Y Tuyết biết mình đã lấy phải một bình dấm siêu to khổng lồ thì bất lực, đầu nghĩ cách làm hắn nguôi giận.
Rồi cô kéo tay hắn đi.
"Em kéo tôi đi đâu?"
Lưu Y Tuyết kéo hắn ngồi vào ghế, rồi quay trở lại bếp để mang bữa sáng ra cho hắn.
Khải Minh Kiệt biết vậy cũng ngoan ngoãn chờ đợi, kèm theo hào hứng. Hắn lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ, mong chờ bữa ăn của mình.
Lưu Y Tuyết đi ra với một cái đĩa và cốc nước cam
trên tay. Cô đặt đồ xuống. Trên đĩa là một chiếc sandwich thịt. Bên cạnh đó trứng ốp lếp có rắc hạt tiêu bên trong. Món ăn trông rất hấp dẫn nhờ vào màu sắc hài hòa, hương thơm dịu nhẹ.
Rồi hắn để ý thấy cốc nước cam có miếng cam nhỏ cài trên miệng cốc có hình trái tim. Lòng hắn bỗng cảm thấy vui.
Lưu Y Tuyết đã thành công ngăn chặn trận dung nham tiếp theo của núi lửa.
Hắn hôm đó rất vui vẻ. Sau khi ăn 'bữa sáng tình yêu' mà cô chuẩn bị cho hắn thì bản thân cảm thấy rất yêu đời.
Hôm đó là một ngày tuyệt vời của các giám đốc. Thường ngày họ chịu trận năm đến mười lần. Nay chỉ có hai đến ba lần khiến họ cảm thấy tâm trạng thoải mái, làm việc rất hiệu quả.
Trong lòng họ thầm cảm ơn thiếu phu nhân, vì trong cuộc họp có một giám đốc mới tuy tài năng nhưng hay tám chuyện đã lỡ lời hỏi vì sao hắn lại vui đến vậy.
Cuối cùng không bị mắng đã vậy còn được tăng lương.
Nhưng các giám đốc khác cũng không dại dột mà làm như vị giám đốc mới đó. Lỡ xảy ra cơ sự gì, thật sự gánh vác không nổi.
Cảm ơn cô, thiếu phu nhân. Cô đúng là một vị cứu tinh mà ông trời ban xuống cho phòng giám đốc chúng tôi!