Sau một hồi sảng khoái điên loan đảo phượng, trong trướng quay về bình tĩnh.
Thẩm Thắng Võ lấy khăn bố bên giường, qua loa dọn dẹp hạ thân hai người, liền cũng không muốn động nữa, chỉ ôm người cùng nhau chui vào ổ chăn ấm.
Phác Ngọc bị tính sự vừa rồi kịch liệt làm cho có chút thoát lực, đến bây giờ đều chưa hoàn toàn hồi lại, giờ phút này, y trần trụi bị nam nhân ôm vào trong ngực, lưng dán lên lồng ngực cường tráng của đối phương, nghe tiếng tim đập hữu lực, ngược lại là được nhất thời cảm thấy yên bình.
Thẩm Thắng Võ để người gối lên cánh tay, một tay ôm lấy đối phương eo nhỏ, phía dưới hai chân tương gian, xong việc vẫn một bộ bá đạo ra vẻ ta đây.
Biết đây luôn luôn tác phong của nam nhân, lúc này Phác Ngọc cũng tuỳ hắn, chỉ thả lỏng thân mình dựa vào đối phương.
"Mệt mỏi?" Thẩm Thắng Võ thò tay vén lên tóc đối phương ướt mồ hôi dính vào trên trán, hôn khuôn mặt vẫn mang theo chút ửng hồng.
Mi mắt rung động, đôi mắt nguyên bản nhắm lại lặng lẽ mở ra, Phác Ngọc không có ý trả lời.
Thẩm Thắng Võ cũng không cưỡng cầu, đối phương tính tình lãnh đạm hắn cũng không phải không biết, cũng chỉ có trên giường mới có điểm ấm áp.
"Thẩm Thắng Võ"
Thật lâu sau qua, người trong lòng kêu hắn một tiếng.
"Ân?"
"Ngươi không oán ta sao.. Chuyện năm đó.."
Phác Ngọc hỏi.
Nam nhân giật mình, ngược lại là không nghĩ tới đối phương sẽ chủ động nói đến chuyện lúc trước, lại nhìn người hỏi, trên mặt tuy là hoàn toàn bình tĩnh, nhưng có thể cảm giác được đối phương thân mình buộc chặt, che giấu không được khẩn trương.
Thẩm Thắng Võ sáng tỏ.
"Oán a! thế nào không oán.. Ngươi khi đó như vậy nhẫn tâm đem ta đuổi ra khỏi nhà.."
Thấy lưng Phác Ngọc rõ ràng cứng đờ, Thẩm Thắng Võ trong lòng âm thầm đắc ý, có thể khiến người trước mắt này m khẩn trương vì hắn một hồi, Thẩm Thắng Võ hắn chịu bao nhiêu tội cũng đáng giá!
"Bất quá.. Chuyện đều qua nhiều năm như vậy, ngươi lại sinh con cho ta, nam nhân của ngươi cũng không phải bụng dạ hẹp hòi, liền tha thứ ngươi, lần sau không được lấy lý do này nữa!"
Hắn nói được đặc biệt hào phóng, còn kém chính mình bội phục một phen.
Đáng tiếc Phác Ngọc nghe hắn trả lời thật lâu không lên tiếng.
Thẩm Thắng Võ nhíu mày, muốn kéo mặt đối phương qua xem, chỉ là không đợi hắn động thủ, Phác Ngọc đã mở miệng.
"Thẩm Thắng Võ, chúng ta chia tay đi."
Nam nhân sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại đối phương nói cái gì hắn xoay người Phác Ngọc lại, để đối phương đối mặt với chính mình, không xác định hỏi "Ngươi nói gì?"
"Hai ta chia tay đi."
Phác Ngọc nhìn hắn, xét đoán ngữ khí, giống như rất lưỡng lự sau đó mới hạ quyết định.
"Nếu ngươi không truy cứu chuyện phía trước, ta đây cũng liền không nợ ngươi, hai ta về sau không quen biết, chẳng phải là càng tốt?"
"Ngươi sao lại thích trở mặt không nhận người?!"
Thẩm Thắng Võ trừng mắt nhìn y, như là không dám tin này lời này sẽ từ trong miệng Phác Ngọc nói ra.
Thẩm Thắng Võ khó thở.
"Thẩm Thắng Võ, hai ta không thích hợp.."
Phác Ngọc nhẹ giọng nói.
"Thế nào không thích hợp?! ngươi đều sinh con cho ta, còn không thích hợp?!"
Phác Ngọc nhìn trước mắt nam nhân sốt ruột bốc hoả, ngoài miệng ác độc, trong lòng lại mềm mại vô cùng.. Nam nhân trước mặt tuy là lỗ mãng chút, lại là đối đãi với y rất tốt, có thể không ghét bỏ thân mình y, còn đem Phác Ngọc y đặt ở đầu quả tim, trên đời này phỏng chừng chỉ có một người như vậy, cũng chính vì y nhận chuẩn nam nhân này, mới có thể cam tâm tình nguyện thư phục với hắn, mới có thể đối tốt với hắn, không muốn hắn bí quá hoá liều. Phác Ngọc biết mình muốn cái gì, cũng biết làm như thế nào cho đối phương mới là tốt nhất..
"Vậy được, ngươi không muốn chia tay cũng được.."
Thẩm Thắng Võ sửng sốt, nháo đến như thế sao giờ lại đột nhiên sửa miệng..
"Chỉ cần ngươi trở lại Phác gia, ta liền cả đời theo ngươi."
Phác Ngọc mềm giọng nói.
Y tự nhận là điều kiện này cũng không quá phận, lúc trước Thẩm Thắng Võ vào rừng làm cướp trong đó không khỏi liên quan tới y, nhưng nếu nam nhân trở lại, chứng minh trong lòng đối phương vẫn nghĩ về y, y cũng không thể mặc kệ, chứng kiến Thẩm Thắng Võ đi con đường xấu.
Nhưng cái yêu cầu nho nhỏ này lại khiến Thẩm Thắng Võ chau mày.
Suy nghĩ thật lâu, nam nhân vẫn phủ quyết đề nghị của y.
"Không được, ta không thể về Phác gia."
Phác Ngọc không nghĩ tới đối phương sẽ cự tuyệt, thẳng tắp nhìn khuôn mặt cương nghị của nam nhân, muốn từ trên mặt tìm ra đáp án.
"Vì sao?"
"Ta sao cũng được, nhưng huynh đệ của ta thì sao?"
Thẩm Thắng Võ nói ra sầu lo trong lòng.
"Bọn họ có thể cùng ngươi hoàn lương a, làm chút buôn bán, cưới phòng tức phụ, chẳng phải là càng tốt? Chẳng lẽ ngươi định mang theo bọn họ cả đời làm thổ phỉ?"
"Nha.. Dù sao chuyện này cũng không được!"
Nam nhân trở mình ngồi dậy, khó chịu gãi đầu, đưa lưng về phía Phác Ngọc, xụ mặt..
Phác Ngọc nhìn nam nhân tức giận, biết trước mắt cũng chỉ là một con thú lớn, được vuốt lông, sẽ biết nghe lời. Cố gắng chống đỡ thân thể đau nhức ngồi dậy, Phác Ngọc đặt tay lên lưng rộng của nam nhân, nhỏ giọng khuyên.
"Thắng Võ, ngươi biết tâm Phác Ngọc lúc nào cũng chỉ có ngươi, lúc trước làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.. Nay nếu ngươi có thể trở lại tìm ta, chứng minh trong lòng ngươi cũng còn nghĩ về Phác Ngọc, đúng không?"
Phác Ngọc một phen nói đến nam nhân thoải mái, thoáng thả lỏng thân mình, Phác Ngọc cảm giác được, không đợi đối phương trả lời, tiếp tục nói "Một khi đã như vậy, ngươi cũng đừng làm thổ phỉ nữa, trở về Phác gia, hai ta giống như lúc trước không tốt sao?"
Phác Ngọc nhỏ giọng giải thích lợi hại, nam nhân nghe, thật lâu sau mới lên tiếng.
"Nhưng hiện tại không giống nhau, ta không phải một mình, cả bang huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, sao có thể nói giải tán liền giải tán? Lại nói, thời cuộc đại loạn, làm thổ phỉ sao có thể so với làm dân chúng không có sức mạnh gì? Yên tâm, nam nhân của ngươi chưa bao giờ ức hiếp dân chúng, có tiếng tăm, còn có thể bảo vệ ngươi cùng hài tử, bảo vệ các ngươi bình an, có gì không tốt?"
Thẩm Thắng Võ thấy chính mình nói rất có lý. Thấy Phác Ngọc không phản bác, chỉ lấy một đôi thủy mâu nhìn chằm chằm hắn, cho rằng đối phương cũng bị hắn nói động tâm, cảm thấy rất tốt, xoay lại đem người lôi đến trước mặt, ngược lại ra sức khuyên bảo Phác Ngọc.
"Theo ta, ngươi dẫn theo hài tử cùng ta hồi trại, đến lúc đó ngươi chính là áp trại phu nhân, sống đến tiêu dao khoái hoạt, không phải cả ngày bận tâm đến đại nghiệp Phác gia?!"
Hắn nói đến sung sướng, dường như đã nghĩ đến ngày tháng tươi đẹp một nhà ba người cùng một chỗ, không nghĩ đến Phác Ngọc lại đẩy tay hắn ra.
"Ngươi là muốn ta với Huyên nhi cùng ngươi làm thổ phỉ?"
"Làm thổ phỉ có gì không tốt?"
"Cái gì cũng không tốt!"
Phác Ngọc khuyên không được nam nhân, lập tức trầm mặt.
"Nếu ngươi luyến tiếc làm thổ phỉ, vậy hai ta chia tay đi! ngươi có huynh đệ thổ phỉ của ngươi, ta có Phác gia của ta, về sau ngươi cũng đừng đến, rất tốt!"
Thấy đối phương cố chấp quay đầu đi, rõ ràng là mặt nóng dán mông lạnh, Thẩm Thắng Võ ảo não, ngay lúc này lại nói.
"Nói đến cùng, ngươi vẫn là không dút được phần gia nghiệp này.. Ta cuối cùng hỏi ngươi một lần, trong lòng Phác Ngọc ngươi đến cùng là ta trọng yếu hay là Phác gia trọng yếu?"
"Không gì trọng yếu không trọng yếu, Phác gia trên dưới ba mươi mấy miệng ăn dựa vào ta nuôi chính là trọng yếu nhất!"
"Ngươi!" Thẩm Thắng Võ giận, ngay lúc này lại nói không được gì phản bác đối phương, chỉ có thể trở mình xuống giường.
"Làm gì đó?" Thấy đối phương mặc vào quần áo, Phác Ngọc tâm lý tức giận, vẫn là hỏi một câu.
"Về trại thổ phỉ của ta, đỡ phải ở đây bẩn mắt của ngươi!" Nam nhân căm giận trả lời, một bên mang vào giày.
"...."
Phác Ngọc xem như bị lời này chặn họng, nhất thời nghẹn lời, chỉ trừng tấm lưng của nam nhân, trong lòng thầm mắng đối phương cái đồ tính thổ phỉ đến chết cũng không đổi!
Đợi mặc chỉnh tề, nam nhân không lập tức quay đầu đi, mà lại quay đầu niết hai má Phác Ngọc, ghé sát hung dữ nói.
"Nghe cho rõ đây, lão tử không thiếu nhất chính là áp trại phu nhân, ngươi không thích cũng không sao, lão tử không miễn cưỡng.. Dù sao Phác Ngọc ngươi như thế nào đều là người của lão tử, ngoãn ngoan ngốc ở đây, chờ gia lại đây thao ngươi!"