"Nam ca, em thật sự rất tốt, thực sự có thể tiến tổ liền, không cần lo lắng cho em."

Lê Sơ mặc áo ngủ đứng trong phòng khách, nỗ lực muốn ứng phó Đường Tòng Nam cho xong, để hắn nhanh chóng rời đi.

Kết quả không nghĩ tới Đường Tòng Nam nhìn nàng xong rồi còn đi lòng vòng trong nhà mấy lần, nếu không phải Đường Tòng Nam không thấy có bất kỳ cái gì không ổn, Lê Sơ còn tưởng rằng hắn nhận được tin gì đó mà tới bắt gian, tuy rằng từ bắt gian này không quá phù hợp với tình huống hiện tại, nhưng thực sự rất phù hợp với bầu không khí bây giờ.

"Có thể tự khống chế thì tốt, cũng đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, phim mới cố gắng diễn, có gì yêu cầu mà Tiền Đóa Đóa giải quyết không được thì gọi cho anh, có việc gì phiền toái cũng được."

Đường Tòng Nam đến hỏi Lê Sơ là sao còn chưa ra khỏi nhà, thuận tiện xem trạng thái gần đây của Lê Sơ xem thế nào, coi nàng có bệnh hay lại mập lên không, có ảnh hưởng đến chuyện tiến tổ hay không, phát hiện nét mặt Lê Sơ tỏa sáng, bộ dáng hắn vui vẻ gật đầu.

"Biết rồi Nam ca, yêu anh nhất, tạm biệt."

Lê Sơ vẫy vẫy tay, ngoan ngoãn mà nói.

Chờ đến khi Đường Tòng Nam rời đi, Lê Sơ hỏa tốc trở lại phòng, thấy Ninh Mạn Thanh ngồi ở trong tủ quần áo trạng thái vẫn còn giống như đang trầm tư.

"Ninh lão sư....khụ khụ....."

Lê Sơ có chút chột dạ kêu tên Ninh Mạn Thanh, khi Ninh Mạn Thanh nhìn qua, lộ ra một nụ cười lấy lòng.

Tình huống lúc đó rất đột nhiên, các nàng đang ở trên giường giao lưu linh hồn, cùng nhau tham khảo kịch bản, thì Lê Sơ nhận được tin của Đường Tòng Nam, nói đến thăm nàng, người đã chuẩn bị đến cửa.

Đường Tòng Nam cũng có mật mã nhà Lê Sơ, lúc ấy đầu Lê Sơ chỉ ong lên một chút, giây tiếp theo liền sợ bị lộ, không chút suy nghĩ liền đẩy mạnh Ninh Mạn Thanh vào tủ quần áo, sau đó nhét toàn bộ quần áo của Ninh Mạn Thanh theo, liền đi ra phòng ngủ.

Bây giờ nghĩ đến, loại hình huống như vậy hẳn là đã đánh sâu vào trong ký ức của Ninh Mạn Thanh.

Thực tế cũng đúng là như vậy, trong 28 năm sống trên đời này Ninh Mạn Thanh chưa từng trải qua chuyện như vậy, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình yêu đương mà là có cảm giác như đang yêu đương vụn trộm, trong nháy mắt có loại cảm giác hốt hoảng vi diệu vì mình là chính cung mà vẫn không thể quang minh chính đại đi gặp người yêu được.

"Đi rồi?"

Động tác Ninh Mạn Thanh ung dung thong thả đem quần áo trên người để ở một bên, lúc Lê Sơ vứt quần áo vào rất vội vàng, nên quần áo của Lê Sơ cũng bị nhét vào người Ninh Mạn Thanh.

Trong tay Ninh Mạn Thanh cầm bra thuần trắng, ngón chân Lê Sơ xoắn chặt, gật gật đầu.

"Mùi quả đào."

Ninh Mạn Thanh ngửi ngửi đầu ngón tay, mặt mày giãn ra khẽ nhếch môi với Lê Sơ.

Lê Sơ không phản ứng lại, ngay thẳng mà nói một câu: "Nước giặt quần áo nhà em là mùi lavender."

"Nhưng em mặc rồi."

Đôi mắt hồ ly của Ninh Mạn Thanh tràn ngập vô tội, dùng bằng chứng thực tế để xác minh lời nói của mình là chính xác.

Lê Sơ đỏ mặt kéo người ra, dường như nói sang chuyện khác: "Chiều nay bay sao, đến lúc đó em đi đưa chị?"

"Không cần, rất dễ bị chụp được, lần này không biết bao lâu chị mới có thể về được."

"Bận chuyện của mình xong đã, dù sao em cũng ở đoàn làm phim, cũng mấy tháng không ra được."

Lê Sơ giúp Ninh Mạn Thanh chải lại đầu tóc bị nàng làm loạn, nhẹ nhàng mà nói.

Thật ra đúng là có chút không bỏ được, nhưng là có một số việc quan trọng hơn, cho nên biệt ly là không thể không trải qua.

Ninh Mạn Thanh áp đầu lên vai Lê Sơ, dùng ngón tay cuốn nhẹ đuôi tóc của nàng nói: "Chị sẽ nhanh chóng xử lý xong."

"Không cần sốt ruột, có gì em có thể giúp được thì nói với em."

Ninh Mạn Thanh hôn hôn gò má Lê Sơ: "Uhm."

Ninh Mạn Thanh đi rồi, Lê Sơ bỗng nhiên cảm thấy phòng trống thật nhiều, nhưng thật ra trước đó rõ ràng nàng cũng chỉ ở có một mình.

Nàng sắp xếp lại phòng mình một chút, phát hiện quà tặng đã dùng qua mấy ngày trước.

Hình dạng nó như một chú cá nho nhỏ, trong miệng cá còn có một sợi dây điện có thể kéo ra được, phía cuối là một viên châu tròn, bên ngoài rất đẹp mắt.

Lê Sơ vốn định ném đi, nhưng nghĩ nghĩ lại, vẫn là rửa sạch sau đó giấu vào vali, để tránh mai Tiền Đóa Đóa dọn dẹp phòng nàng lại phát hiện.

Còn bộ trang phục kia không biết đã bị ném đến nơi nào, Lê Sơ đã từ bỏ tìm kiếm.

Ngày 10 đầu năm, Lê Sơ mang theo ba cái vali cùng nhóm trợ lý cùng nhau bay đến đoàn phim, tham dự lễ khởi động máy.

<> chính thức khởi động máy.

Toàn phim Trục xuất giả có năm cốt truyện chính, lấy ba nhánh chính và một nhánh phụ cùng xâu chuỗi thành câu chuyện chính của nhân vật Dung Vân.

Nhánh đầu tiên chính là "Vụ án giết người chặt xác liên hoàn ở chung cư An Hòa", bối cảnh quay đoạn này ở Mạnh Châu, ở nơi này có rất nhiều chung cư có kiến trúc nhà cổ giếng trời như vậy, chỉ là tầng lầu so với kịch bản ít hơn 10 tầng, số hộ dân ở đây cũng ít hơn một chút.

Lê Sơ cùng một ít thành viên của đoàn làm phim được bố trí ở một căn hộ ở chung cư gần đó, điều kiện không được tốt lắm, nhưng Lê Sơ cũng không phải là người kén chọn, có chỗ ở là được.

Thật ra Lê Sơ còn có chút lo lắng mình sẽ không vào được trạng thái, nhưng khi nàng thực sự nhập vai vào tình cảnh, những cảm xúc đó lại chen chúc mà đến, nàng phát hiện hình như cũng không quá khó khăn.

Nơi này bối cảnh ồn ào như lại âm u, làm người có thể liên tưởng đến chung cư An Hòa, từ góc độ trên xuống mà nhìn, những giếng trời này giống như một hắc động, thổ nhưỡng bần cùng, vùng đất nảy sinh ác dục.

Lê Sơ đứng trong một góc bàng quan nhìn những sự tình phát sinh trong tòa chung cư này, giống như khán giả nhìn xuống loại dục vọng của nhân loại, không hề liên quan đến mình, trong một khắc này, nàng bỗng nhiên chạm đến được linh hồn của Dung Vân.

Dung Vân tiếp quản vụ án này xong, tiến hành xem xét điều tra vụ án.

Vụ án cũng không bắt đầu từ con số 0, trong bốn tháng này, tổ chuyên án cảnh sát đã dùng hết tất cả các biện pháp đi điều tra, tuy rằng chưa điều tra được manh mối về hung thủ, nhưng những gì có thể điều tra được điều đã điều tra qua, có thể nghiên cứu được cũng đã nghiên cứu qua.

Thông qua điều tra tâm lý tội phạm, chuyên gia phán đoán bề ngoài nghi phạm có thể là người nhìn có vẻ không có tính công kích quá mạnh, thậm chí có thể là người quái gở tối tăm, so với người bên ngoài có chút khác người thậm chí có chút quái dị, có thể là nam beta có sức lực.

Hắn ta phân xác người chết nhằm biểu hiện ngôn ngữ ký hiệu của bản thân hắn, có chứa lời ám chỉ mãnh liệt, biểu đạt nội tâm và cái hắn muốn.

Hắn hình như cũng không có yêu cầu gì quá mãnh liệt, thời gian hành hung cũng không quá cố định, cảnh sát phân tích ý đồ giết người của hắn, nhưng cũng quá lộn xộn, đại khái là không có bất kỳ tần suất nào giống nhau.

Thủ pháp giết người cũng không giống nhau, chứng tỏ hắn cũng không có chấp niệm quá lớn về cách thức giết người, cũng không có chứng cưỡng bách, lúc tách rời thi thể cũng không yêu cầu chỉnh tề sạch sẽ, giống như cái gì tiện thì tiến hành, nhưng ngẫu nhiên hắn sẽ sắp xếp hình thù mỹ học đặc trưng để biểu hiện cái gì đó.

Ví dụ như người thứ hai hắn chặt xác lại sắp xếp thành một ký hiệu, trước đó cảnh sát nghiên cứu thật lâu cũng suy nghĩ rất cẩn thận nhưng không biết hắn muốn làm gì, hắn đem thi thể chia thành 6 phần, hai tay, hai chân, mình và đầu. Hắn đem đầu để dưới thân, hai chân sắp thành hình chữ bát sắp vặn vẹo để phía trên, hai cánh tay sắp dài theo bên trái và bên phải thân.

Cho đến một ngày, các đồng chí cảnh sát vừa ăn cơm vừa thảo luận, tổ trưởng nhìn một mâm cá trên bàn linh quang trợt lóe.

Không có đồng chí nào thích ăn đầu cá, cho nên phân chia phần đầu rất hoàn hảo, trừ bỏ đầu cá, các phần thịt ăn xong rồi thì khung xương vẫn còn yên nguyên.

Nếu vẽ phát thảo thành hình lớn, thì đuôi cá là các bộ phận sắp chéo nhau, hai cánh tay có lẽ là vay cá.

Suy đoán này vừa đưa ra đến, mấy người vừa mới ăn cá đều buồn nôn.

Lúc Dung Vân nghe được suy đoán này, mày cũng nhíu lại, lại một lần nữa ghét bỏ phương thức biểu đạt bằng ký hiệu như thế này.

Xem đến hồ sơ thứ ba, Dung Vân phát hiện hung thủ này cũng không gây án bằng cách khiêu khích, thậm chí là hắn rất cẩn thận, nhất định không phải tùy tiện gây án. Ba nạn nhân hắn lựa chọn đều có một điểm giống nhau, đó là sống một mình trong căn hộ, người liên hệ ở bên ngoài cũng không nhiều, có nghĩa là sẽ không có người phát hiện bọn họ tử vong quá sớm, cũng có đủ thời gian cho hắn chặt xác.

Khi phát hiện vụ án đầu tiên, cảnh sát còn tưởng rằng là người nào đó muốn trả thù, bọn họ điều tra quan hệ xã hội của Trần Nghĩa, Trần Nghĩa là người ở thành phố khác, hai năm trước mới đến thành phố Hải Gia này. Trừ bỏ công việc, liên hệ của Trần Nghĩa ở Hải Gia cũng không nhiều, hàng xóm nói Trần Nghĩa là người không muốn nói chuyện nhiều với người khác, có thể là vì muốn bán được nhiều hợp đồng trong công việc đã đem nhiệt tình của hắn tiêu hao hết rồi.

Lúc thời gian Trần Nghĩa bị đoán tử vong, hàng xóm kế bên 1308 cũng không nghe được âm thanh gì quá đặc biệt, trong chung cư này luôn quá ồn ào, hắn có thói quen mang nút bịt tai đi ngủ.

Ở căn 1306 là năm người trẻ tuổi, diện tích căn 1306 lớn hơn một chút, chia thành bốn phòng nhỏ, năm người bọn họ cùng ở chùng, đối với chuyện phát sinh đêm đó, năm người tỏ vẻ không biết gì, bởi vì công việc của bọn họ là làm ở quán bar, 8h tối đi làm, sáng 6h mới trở về, trở về liền ngủ mất.

Cảnh sát điều tra không ra thứ gì, gia đình ở những căn hộ xung quanh cũng trả lời hàm hàm hồ hồ, dù sao nơi này cũng tàng ô nạp cấu, trạm phố ăn cắp lừa dối, những người sạch sẽ lại không nhiều, cũng không có người muốn xen vào chuyện người khác.

Vụ án này đành phải gác lại, cảnh sát ít nhân lực, còn phải xử lý nhiều việc khác, trừ mấy cảnh sát còn đang suy nghĩ, cũng không có người quan tâm đến cái chết của Trần Nghĩa, ngay cả chủ nhà Tiểu Đa cũng là vội vàng rửa sạch sẽ căn hộ, thỉnh đại sư đến trừ tà, rồi lại cho người mới thuê.

Cho đến vụ thứ hai, cảnh sát mới phát hiện ra, chuyện tình hình như cũng không đơn giản như vậy.

Ở căn 2416, người chết tên Trương Mông Chung, tới Hải Gia 5 năm trước, nhưng cũng không phải người thuê lâu năm ở đây, hắn chỉ mới thuê hơn nửa năm. Theo quan hệ xã hội, hắn không có nghề nghiệp, nhưng cũng không phải là không có thu nhập, hắn là game thủ.

Hàng xóm kế bên nhớ lại Trương Mông Chung cũng không thích ra cửa, thậm chí có thể một tháng không ra khỏi cửa một lần, ngày thường chỉ ăn mì gói hoặc kêu cơm hộp, cơ hồ là không có qua lại với ai. Trương Mông Chung nói với chủ nhà rằng hắn không thích gặp người, nhưng hắn chưa bao giờ nợ tiền thuê nhà, nên bà cũng chưa bao giờ đến cửa thúc giục.

Cảnh sát điều tra quan hệ xã hội của Trương Mông Chung, có thể nói trừ bỏ tiểu ca đưa cơm hộp, Trương Mông Chung không có bất kỳ liên hệ gì với người nào, shipper thường xuyên đưa cơm hộp đến cho Trương Mông Chung cũng nói thật ra anh ta cũng không thấy qua diện mạo của Trương Mông Chung, bởi vì hắn luôn mở một khe nhỏ sau đó đưa tay ra lấy cơm hộp, hơn nữa còn nhờ anh ta đổ rác giúp.

Người như vậy hẵn là sẽ không kết thù với ai mà bị sát hại, liên hệ đến vụ án lần trước, đây không thể nghi ngờ là cùng một hung thủ gây án, tính nguy hại cực lớn.

Thời gian phát hiện thi thể của Trương Mông Chung còn trễ hơn Trần Nghĩa nhiều, đã chết hơn 10 ngày mới bị phát hiện, bởi vì lúc nấu cơm hàng xóm cứ ngửi được một mùi hôi, muốn tìm người lý luận, nhưng Trương Mông Chung không mở cửa, hàng xóm liền mở cửa sổ đi vào, sau đó thấy thi thể đã phân hủy liền chạy bò đi báo án, còn bị cảnh sát mắng một trận sau này không được tùy tiện đi vào nhà của người khác.

Mà vụ án này cũng như vụ của Trần Nghĩa, tiến độ điều tra rơi vào đình trệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play