Sau khi Lê Sơ xuống máy bay, vẫn không thấy Ninh Mạn Thanh trả lời.
[Lê Tiểu Sơ]: Chị còn bận sao?
[Lê Tiểu Sơ]: Em đóng máy rồi nha!
[Lê Tiểu Sơ]: Nhân vật này thực sự rất thú vị, hơn nữa em cảm thấy sau khi công chiếu chắc chắn sẽ đặc biệt dễ nổi nè ha ha ha ha
[Lê Tiểu Sơ]: Cảnh diễn đóng máy là cảnh em gặp nam nữ chủ bị nguy hiểm, sau đó em liền hỗ trợ, trực tiếp thả ra đại xà bảo bối, em không có rắn thiệt nhưng biểu diễn rất ngầu luôn, đạo diễn bọn họ còn nói em diễn rất tốt.
Lê Sơ không ngừng đánh chữ, nhưng trước sau cũng không thấy khung chat hiện lên bên kia đang đánh chữ gì cả, nàng nghĩ Ninh Mạn Thanh hẳn là vẫn còn bận, có chút thất hồn lạc phách ngừng lại hành vi tự mình lải nhải.
Lê Sơ phồng má một hơi, ngồi trên xe Đường Tòng Nam.
"Kế tiếp có mấy hợp đồng biểu diễn, anh hỏi qua đạo diễn Kỷ rồi, bộ phim bên anh ta còn đang biên tập, phim <<Tình yêu vị phô mai>> của Chung Duyệt đã chuẩn bị công chiếu, đến lúc đó cô ta lại kéo em ra dẫm đạp, mấy chuyện này em đều không cần phải xen vào."
Đường Tòng Nam nhìn khí sắc Lê Sơ không tốt chút nào, đem độ ấm trong xe bật cao lên một chút.
"Bộ phim bên Chung Duyệt không phải định nghỉ hè mới chiếu sao, bây giờ đâu phải là lúc có lưu lượng tốt nhất đâu?"
Lê Sơ nghe vậy có chút kinh ngạc nói, bộ phim kia kỳ thật quay gần như cùng lúc với bộ phim của nàng, tiến độ đóng máy của Chung Duyệt cũng sớm hơn nàng có một chút thôi.
Phim tình yêu thần tượng thế này, thường sẽ công chiếu online vào kỳ nghỉ hè, vì loại phim yêu đương như thế đa số đều là thanh thiếu niên xem, chiếu lúc hè sẽ dễ nổi hơn một chút, cho nên mới có bạn trai, bạn gái mùa hè thay phiên nhau xuất hiện là vậy.
"Năm nay kỳ nghỉ hè có khả năng sẽ đấu rất gắt, có lẽ là vì lẩn tránh nguy hiểm đi, em cũng có thể bị vào tràng tu la*, hy vọng có thể chiến thắng đi."
*tu la tràng: ý chỉ nơi khốc liệt, đáng sợ
Đường Tòng Nam nghĩ nghĩ trả lời, cảm thấy điểm bảo hiểm cũng tốt, pk với những bộ phim hè chưa chắc đã nổi sóng gì, còn không bằng chiếu sớm có thể lấy được nhiệt độ sớm.
Ví như công ty Hắc Kim đầu năm nay quay bộ phim tu tiên này, hiện tại mới khởi động máy, nhưng tiến độ thực sự rất khẩn trương, cũng là vì muốn chiếu online trong kỳ nghỉ hè.
"Phi, chắc chắn là em có thể nổi tiếng, bảo bối của chúng ta phải thật nổi tiếng." Đường Tòng Nam phi phi hai tiếng, đem lời nói của mình thu hồi, nhìn sắc mặt Lê Sơ nói, "Em có muốn trở về nghỉ ngơi một chút không, nhìn có vẻ như thiếu ngủ vậy, dù sao giờ cũng không còn sớm, em ăn chút gì đó rồi ngủ đi, ngày mai anh đón em."
Lê Sơ gật gật đầu, lấy di động của mình ra nhìn một chút, Ninh Mạn Thanh vẫn không có trả lời.
Sau khi về đến nhà, Lê Sơ pha nước tắm rửa, Tiền Đóa Đóa mang đồ ăn đến cho nàng, bỏ vào rương giữ nhiệt.
"Tỷ, em dọn dẹp phòng chị một chút rồi ấy, em đi trước nha."
Ánh mắt của nàng dừng lại trên bàn nhỏ trong phòng tắm, điện thoại di động để trên mặt bàn vẫn đen màn hình như cũ, không thấy có tin tức mới.
Ngâm mình một chút, Lê Sơ rời khỏi bồn tắm, vừa lau thân thể vừa lấy áo ngủ.
Di động phía sau bỗng nhiên leng keng một tiếng, Lê Sơ không rảnh lo nước còn nhỏ giọt ở cánh tay, đi đến bàn nhỏ, thấy tên trên màn hình, có chút uể oải ngừng động tác, tiếp tục lau thân thể.
Chờ mặc xong áo ngủ rồi, nàng mới trả lời tin nhắn vừa rồi.
Tin nhắn là Trịnh Nhữ nhắn, nói rằng thật tiếc khi không thể dùng cơm với nàng một bữa đóng máy, Lê Sơ trả lời nàng, lần sau nhất định sẽ đi.
Lê Sơ đến phòng khách, đem rương giữ ấm đem ra, vừa ăn vừa xem di động.
Nàng còn muốn nhắn gì đó cho Ninh Mạn Thanh, nhưng lại cảm thấy bản thân mình biết rõ đối phương bận mà còn thường xuyên nhắn tin hình như có chút giống người phiền phức, giờ cái gì nàng cũng không làm, chỉ là làm mới bảng tin một chút, không có hứng thú gì nhìn tin bạn bè.
Minh Chi chia sẻ hình ảnh làm cơm của mình trên bảng tin, Lê Sơ nhấn like cho nàng ấy, cũng để lại bình luận, không nghĩ tới chỉ lát sau Minh Chi lại nhắn tin cho nàng.
[Chi Chi tỷ]: Có rảnh tới nhà tôi, tôi mời em ăn cơm, gần đây em có bận gì không?
Tin nhắn Minh Chi nhắn tới làm Lê Sơ suy nghĩ một chút, nàng trả lời tin nhắn lại.
[Lê Tiểu Sơ]: Hôm qua em mới vừa đóng máy, kế tiếp chắc là đi diễn hoạt động thương hội hay đại ngôn linh tinh, bộ phim mới em còn chưa có chọn xong.
[Chi Chi tỷ]: Vậy chắc là có thể bớt thời gian đến ăn bữa cơm, em thích ăn cái gì, em đến đây tôi làm cho em ăn.
[Lê Tiểu Sơ]: Cái gì cũng thích ăn, em không kén chọn he he!
[Lê Tiểu Sơ]: Chi Chi tỷ gần đây không bận sao, em cho rằng hành trình của chị cũng rất nhiều đây.
[Chi Chi tỷ]: Chuẩn bị biểu diễn ở Lận Lam tháng sau, em đến không?
Liveshow!!!!
[Lê Tiểu Sơ]: Chị nói cái này em thực sự lên tinh thần, a a a a a, em muốn đến nghe trực tiếp!!!
[Chi Chi tỷ]: Được rồi, tôi gửi em vé vào, em có bạn bè gì muốn đi chung không?
Vốn dĩ Lê Sơ định nói có, nhưng nghĩ nghĩ tháng sau Ninh Mạn Thanh chắc cũng không nhín ra được thời gian, cho nên không nói.
[Lê Tiểu Sơ]: Không có ha ha ha ha, Chi Chi tỷ nguyện ý gửi cho em hai vé cũng có thể nha, càng đông càng vui.
[Chi Chi tỷ]: Rồi rồi rồi, cho em vui!
[Lê Tiểu Sơ]: Yêu chị! He he!
Lê Sơ vui vẻ xong lại lập tức muốn chia sẻ với Ninh Mạn Thanh, nhưng bên kia vẫn chưa trả lời như cũ, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không thấy trả lời.
Trước khi ngủ, Lê Sơ vẫn không thấy được tin nhắn trả lời, nàng nghĩ Ninh Túc mưa to, lại nghĩ đến Ninh Mạn Thanh là nữ chủ, nói không chừng có thể xảy ra vấn đề sức khỏe, lập tức lên mạng tìm kiếm một chút tin tức.
Ninh Túc đúng thật là có mưa to, cũng có bão, nhưng những việc đó cũng không có liên quan gì đến Ninh Mạn Thanh.
Lê Sơ buông tiếng thở dài, chúc Ninh Mạn Thanh ngủ ngon, không thắng nổi cơn buồn ngủ, nặng nề mà ngủ đi.
Không biết có phải ban ngày suy nghĩ quá nhiều không, Lê Sơ nằm mơ mơ thấy Ninh Mạn Thanh trả lời nàng, đột nhiên tỉnh.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, Lê Sơ cầm đi động, nheo mắt mở khóa.
Bây giờ là 3h49, Lê Sơ nhìn lướt qua, lập tức ngồi dậy, mở đèn đầu giường, nhấn vào thông báo, xác định mình không nhìn nhầm.
03:36
[Ninh Mạn Thanh]: Chúc mừng đóng máy!
[Ninh Mạn Thanh]: Tháng sau có buổi biểu diễn, có thể nghỉ ngơi!
[Ninh Mạn Thanh]: Mơ đẹp nha
Lê Sơ nhịn không được nhắn lại, giọng nói mang theo một chút oán giận.
[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, sao chị lại bận đến tới bây giờ, đã sắp hai ngày rồi.
Từ chiều hôm qua đến bốn giờ sáng này, cũng mới một ngày, ở đâu mà tính ra hai ngày.
Hai phút sau bên kia nhắn lại
[Ninh Mạn Thanh]: Hôm trước mắc mưa, cho nên bị cảm một ngày, chưa kịp xem tin nhắn
[Ninh Mạn Thanh]: Lúc này trả lời tin nhắn, là bỗng nhiên tỉnh sao?
[Lê Tiểu Sơ]: Vâng, nằm mơ, cảm có nặng không, đã đi khám bác sĩ chưa?
Lê Sơ cũng không nói mình mơ thấy gì, nàng có chút muốn gọi video, nhưng lại sợ mạo muội, chỉ dám nhắn tin quan tâm.
Trấn Ninh Túc, trong phòng bệnh, vẻ mặt Nhiễm Nhan Như khủng hoảng nhìn bạn chí cốt thân tàn ma dại kiên chí dịu dàng thắm thiết đánh chữ với di động, thực sự có loại cảm giác mơ màng.
Bác sĩ vừa đến kiểm tra, nói khôi phục rất tốt, chỉ cần dưỡng thương mấy ngày miệng vết thương trên lưng có thể sẽ khỏi hẳn, não chấn động một chút nhưng chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là được.
Tuy rằng biết là không cần quá lo lắng, nhưng Ninh Mạn Thanh không cần thiết phải vân đạm phong khinh như vậy đi?
"Người ở cục cảnh sát còn chưa điều tra ra, cậu có thể khẩn trương một chút không, người ta đây là muốn lấy mạng của cậu, gần đây cậu chọc ai? Chẳng lẽ là mấy người nhà của cậu động tay động chân?"
"Không phải bọn họ, đại khái tôi biết là ai."
Thần sắc Ninh Mạn Thanh lãnh đạm nói, tay đã nhắn hình động miêu miêu cho Lê Sơ.
"Tôi cũng cảm thấy không giống như cách làm của mấy người nhà cậu, hiện tại vẫn còn quá xa đến mức phải nghĩ đến chuyện cá chết lưới rách, bọn họ không có khả năng ra tay thế này, hơn nữa bây giờ Ninh Hạo Viễn muốn đối phó nhất là Ninh Vân Tri, nhưng mà chỉ sợ cậu đi vào, bọn họ có khả năng sẽ liên kết."
So với Bạch Vụ, đối với chuyện của Ninh Mạn Thanh, Nhiễm Nhan Như biết rõ ràng hơn, Bạch Vụ đã sớm rời khỏi tranh đấu gia tộc ở Vân Châu, Nhiễm Nhan Như vẫn còn ở lại.
Đối với lời nói của Nhiễm Nhan Như Ninh Mạn Thanh chỉ nhướng mày tỏ vẻ đồng ý, tiếp tục nhắn tin gửi cho Lê Sơ.
"Chắc cậu biết là ai, nói cho nghe một chút đi?"
Nhiễm Nhan Như là người nôn nóng như thế, bị thái độ không nhanh không chậm của Ninh Mạn Thanh làm cho sắp phát hỏa, đây thật là hoàng đế không vội thái giám vội, Ninh Mạn Thanh này nằm ở bệnh viện vui vẻ thoải mái, nàng ở bên cạnh lại sốt ruột đến sắp phát hỏa.
Nụ cười trên mặt Ninh Mạn Thanh hơi ngưng, lãnh đạm mà phun ra một cái tên: "Vu Phi Minh."
Nhiễm Nhan Như sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy có chút quen tai, nhưng lại không phải đặc biệt quá quen thuộc, nghĩ không ra đây là người nào.
Một hồi lâu sau nàng mới nhớ tới nói: "Đây không phải ông chủ giải trí Phù Vũ sao, là chủ nhân của diễn viên Omega cậu hợp tác lúc trước đúng không. Làm gì hắn lại xuống tay với cậu, hắn điên rồi sao? Hắn không biết cậu là ai?"
Làm sao Nhiễm Nhan Như cũng không nghĩ đến người này, lẩm bẩm nói: "Hai người kết thù lúc nào? Sao tôi lại không biết?"
"Năm trước."
"Năm trước?" Nhiễm Nhan Như cất cao giọng, giống như cường điệu nói: "Tuy rằng chuyện của cậu tôi không biết nhiều đi, nhưng loại sự việc trong giới thế này cậu phải nói cho tôi biết mới đúng chứ, tôn trọng thân phận người đại diện của tôi một chút được không, để tôi đi giải quyết."
"Đúng rồi, gần đây không phải Phù Vũ đang vướn vào nguy cơ sao, công ty hắn hình như muốn suy sụp, gia đình hắn cũng lâm vào khủng hoảng kinh tế...." Nhiễm Nhan Như đột nhiên phản ứng lại "Là cậu làm?"
Ninh Mạn Thanh gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc lúc đụng đến hắn có bại lộ một chút, hắn đến tìm tôi."
"Nhưng mà hắn đã để tâm sai, tôi đã kết thúc tốt đẹp rồi."
Ninh Mạn Thanh xử lý hắn không tự mình lộ mặt, nhưng người làm việc cho cô bại lộ, thế nên cô mới bị Vu Phi Minh thấy. Ban đầu Vu Phi Minh nghĩ là tên kia đối phó hắn, mà cô lại có liên hệ với tên kia, nên hắn đến cô cầu xin, bị cô rất "không hiểu gì cả" từ chối.
Hiện tại Vu Phi Minh đã bị bắt, phỏng chừng lần này là hắn cắn bậy trả thù, tuy rằng nói trắng ra cũng không phải là cắn bậy gì.
"Cậu xác định chuyện tôi bị thương đã phong bế hết rồi?"
Ninh Mạn Thanh nhìn Nhiễm Nhan Như, lại hỏi lại một lần sau khi tỉnh.
"Chắc là không thành vấn đề, tôi đã chuẩn bị hết rồi, chuyện này sẽ không truyền ra bên ngoài."
Ninh Mạn Thanh gật đầu, yên tâm nhắn tin qua bên kia.
[Ninh Mạn Thanh]: Cảm xoàn thôi đã hết rồi, không cần lo lắng
[Ninh Mạn Thanh]: miêu miêu vui vẻ.jpg
Lê Sơ nhìn thấy tin tức, yên tâm nhẹ nhàng thở ra, bình yên ngủ mất.
Sáng hôm sau, điện thoại cá nhân của Lê Sơ nhận được một cuộc gọi không lưu tên từ Vân Châu, có chút nghi ngờ nhấn nghe.
"Xin chào?"
"Xin chào, là Lê Sơ sao?"
Giọng nam bên kia làm Lê Sơ cảm giác thực xa lạ, nhưng đối phương kêu tên nàng, nàng vẫn đáp lời, thử hỏi lại:
"Anh là?"
"Trước kia chúng ta đã gặp qua nha, tôi là fans nhỏ của chị, tôi là Ninh Ngọc Hi, trước đó có trao đổi danh thiếp."
"....Chào cậu, có chuyện gì sao?"
Lê Sơ nghe thấy là nam phụ ác độc, lập tức cảnh giác lên, danh thiếp nàng đưa lúc trước căn bản không phải là dãy số này được chứ.
"Trước kia chị hợp tác với chị tôi, hai người hẳn là rất quen thuộc đi, chị tôi là Ninh Mạn Thanh!"
"Ồ ồ, Ninh lão sư là chị cậu sao?"
Lê Sơ ra vẻ tràn đầy kinh ngạc, mày nhíu thật chặt.
"Chị tôi bây giờ hẳn là còn ổn đi, nghe nói hôm trước chị ấy té từ trên núi xuống bị thương, tôi gọi điện thoại cho chị ấy không được, cũng không biết chị ấy ở nơi nào, chị ấy hẳn là không ngã trọng thương hay có gì xấu đi?"
Nhìn có vẻ rất quan tâm, nhưng giọng nói đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa căn bản là không che dấu được.
Đầu óc Lê Sơ ong ong một chút, nỗ lực bình tĩnh mà nói: "Thực xin lỗi, theo tôi biết được, Ninh lão sư không có chuyện gì."
"Ầy, xem ra quan hệ của các người chỉ có như vậy, thôi."
Người bên kia có vẻ hứng thú rã rời tắt điện thoại, di động truyền đến âm thanh tắt máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT