Lê Sơ có chút ngây ngốc, luống cuống tay chân, sắc mặt đỏ lên đưa tay tắt điện thoại.
Đây là phản ứng theo bản năng, ngón tay nàng nhanh hơn so với đầu óc nàng nhiều.
Nghe được âm thanh tắt điện thoại, Lê Sơ có chút há hốc mồm.
Ai chết chết! Như vậy giải thích với Ninh lão sư bên kia thế nào bây giờ?
Xong....xong xong xong.... A a a!
Trong lòng Lê Sơ rít rào, nàng cũng không biết tại sao lại thấy đặc biệt ngượng ngùng, đặc biệt thẹn thùng.
Đây là lần đầu tiên nàng chính thức nghe thấy Ninh lão sư thổ lộ, Ninh lão sư cư nhiên lại có thể cảm giác được xúc cảm của nàng, nhìn ra ý nghĩ của nàng, hơn nữa còn nói ra lời êm tai như vậy.
Trong lòng Lê Sơ bấn loạn, con nai chạy loạn cũng sắp bị đâm đầu chết rồi.
Lê Sơ hít sâu một hơi, nói với bản thân mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, nàng vốn đang muốn rụt rè một chút, nhưng lại cảm thấy bây giờ không nhất thiết phải rụt rè.
Suy nghĩ một chút đáp ứng Ninh lão sư, cùng Ninh lão sư chính thức kết giao quan hệ, cảm giác như vậy hình như cũng cực kỳ không tồi.
Lê Sơ làm xong công tác tâm lý, định gọi video trở về, lại thấy tin nhắn Ninh Mạn Thanh gửi đến cho nàng.
[Ninh lão sư]: Trợ lý đã đến chưa? Bây giờ không còn sớm, nên về nhà.
Lê Sơ vừa mới tràn ngập vui mừng chợt bị dập tắt, có chút thất hồn lạc phách. Nàng cầm di động, trong khoảng thời gian ngắn không kịp hồi phục tâm tình.
Sao tự nhiên lại chuyển đề tài.... Kỳ thật nàng....
Ngón tay Lê Sơ chạm lên màn hình, cuối cùng vẫn là nhắn đi một tin.
[Lê Sơ]: Vâng ạ.
Nàng bỗng nhiên không có dũng khí trả lời lại một câu "Em cũng thích chị", tâm lý vừa rồi mới làm tư tưởng xong hoàn toàn sụp đổ, đầu óc nàng cũng bình tĩnh lại một chút.
Lê Sơ rất ảo não, vì sao nàng lại tắt máy, nếu Ninh lão sư có hỏi lại lần nữa..... hẳn là nàng cũng sẽ đồng ý đi.
Nàng đã có tâm tư như thế, vì sao nàng lại không có dũng khí như vậy đây?
Lê Sơ không biết, tay nàng hoảng loạn trên màn hình, tâm tình run run đánh chữ, như cái gì cũng không nhắn.
Lúc Tiền Đóa Đóa đến đón Lê Sơ, nhìn thấy là một mỹ nữ héo úa ão não.
Tiền Đóa Đóa lập tức khẩn trương, hỏi: "Tỷ, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì, trở về đi, chị chỉ có chút mệt thôi."
Lê Sơ lắc đầu, tiếp tục đóng kịch.
Lúc video bị cắt đứt, tâm tình Ninh Mạn Thanh cũng không phải thực tốt.
Ngoài một chút kinh ngạc và xấu hổ, cô ở trong tối bực mình bản thân mình có phải quá nóng vội rồi không, rõ ràng biết Đào Đào là một người rất bị động, nếu quá nóng vội có khả năng sẽ làm nàng rút lui.
Ninh Mạn Thanh xoa xoa trán, tự nói với bản thân mình cần phải kiên nhẫn thêm một chút, cô không hối hận lời nói ra trong tối nay, không có việc gì, thời gian vẫn còn rất dài.
Kỳ thật cô không muốn Lê Sơ đồng ý với cô sẽ có bất kỳ do dự hay miễn cưỡng gì, nếu là như vậy, có khả năng Lê Sơ còn chưa đặc biệt yêu thích đối với mình.
Cô nghĩ nghĩ một chút, mới nhắn một câu nói sang chuyện khác, thấy bên kia trả lời, nhẹ nhàng thở than một tiếng.
.......
Lê Sơ thất hồn lạc phách cũng không quá lâu, nàng cho rằng hôm sau nàng với Ninh Mạn Thanh hẳn là sẽ có chút xấu hổ khi nói chuyện, nhưng thật ra lại không có, vẫn giống như bình thường.
Lê Sơ liền không có việc gì, nàng rất sợ bị truy hỏi vì sao hôm qua lại tắt điện thoại, cũng sợ mình giải thích không rõ ràng, nàng không có cách nào nói ra mình quá kinh ngạc và vui vẻ được, nên chỉ có thể nói bỏ lỡ thời cơ, thì cảm xúc đã không còn đúng nữa rồi.
Sắp đến cuối năm, Đường Tòng Nam hỏi nàng có sắp xếp gì không, có muốn trở về nhà ăn Tết không.
"Có công tác gì không? Em không cần trở về."
Lê Sơ thực sự không cần về nhà ăn tết, nguyên chủ còn không quay về, đừng nói là nàng.
Nguyên chủ không quay về, nguyên nhân phần lớn kỳ thật là do mẹ của nguyên chủ.
Sau khi nguyên chủ vào đại học xong, mẹ nàng liền tái giá, cha kế lại không quá thích nguyên chủ, nguyên chủ dù sao cũng ở trong KTX, chỉ có lễ tết mới trở về.
Sau khi mẹ nàng sinh con cho cha kế xong, nguyên chủ cũng không có quay trở về nữa, chỉ là lâu lâu gửi một ít tiền.
Vì nguyên chủ với cha kế và mẹ vốn dĩ có chút xa cách và xấu hổ, nàng cũng không có loại tình cảm thân thiết với mẹ nguyên chủ, đương nhiên sẽ không lựa chọn đi con đường diễn kịch mẹ con tình thâm.
Đường Tòng Nam: "Trước đó có nhận một phim, có khả năng sẽ quay sớm, không phải em lên sàn đầu tiên sao, cho nên sớm tiến tổ đi, đầu năm sau đi."
"Ăn tết không có sắp xếp công việc gì, em có nơi nào đi không, nếu không đi nhà anh cùng nhau ăn Tết."
Đường Tòng Nam là người đại diện từ đầu của Lê Sơ, đối với điều kiện và tình huống gia đình nàng kỳ thật cũng có hiểu biết nhất định.
Hắn biết năm nay nàng nhất định lại một mình đón tết, cảm thấy có thể mời nàng về nhà, người nhà của hắn còn rất náo nhiệt đây.
"Đừng, đến lúc đó người khác cho rằng em là bạn gái của anh làm sao bây giờ."
Lê Sơ nói giỡn, dù sao nàng với Đường Tòng Nam chính là quan hệ mẹ con đơn thuần.
"Dừng dừng dừng, em còn muốn chiếm tiện nghi anh?"
Vẻ mặt Đường Tòng Nam không thể tin tưởng, cảmgiác nhân cách của mình ô uế tại một khắc này.
"Oa, em vừa mỹ nữ vừa thiện tâm lại còn là minh tinh, ai không muốn có bạn gái là em chứ?"
Lê Sơ tức giận, hừ, Ninh lão sư đối với nàng chính là ngày đêm tơ tưởng đây!
"Dù sao cũng không phải anh!"
Đường Tòng Nam chấp tay, lui xa ba bước.
"Được, không nói giỡn với em, đến hay không, nhà của anh rất náo nhiệt."
"Không đi đâu, không quấy rầy mọi người, hơn nữa ai nói em ở một mình, em còn có thể đi tìm....." Nhìn ánh mắt đề cao cảnh giác của Đường Tòng Nam, từ "Ninh" trong miệng Lê Sơ liền xoay cong, "Chi Chi tỷ nha."
"Làm anh sợ nhảy dựng, anh còn tưởng em muốn đi tìm Ninh lão sư đây, tuy rằng quan hệ hai người rất tốt, nhưng lúc này đang là thời điểm nhạy cảm, nếu như bị chụp đến hình ảnh cùng nhau ăn Tết, liền phải dính đến tin đồn có tình cảm."
Tuy rằng Đường Tòng Nam rất yên tâm Ninh Mạn Thanh, một Alpha không có hứng thú với con gái nhà hắn, nhưng người khác cũng đâu có biết đến.
Lê Sơ cười hắc hắc, đem sự chột dạ giấu phía sau nụ cười tươi.
"Nhưng mà em rất có năng lực nha, trước chương trình có thể thân được với Minh Chi, gia nhập vào bạn bè của người ta, thật là lợi hại."
Đường Tòng Nam thực sự cảm thấy từ sau khi phân hóa cả người Lê Sơ đều khác trước, loại này từ trong ra ngoài đều khiến cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Tóm lại là phương diện phát triển rất tốt, Đường Tòng Nam cảm thấy đây là chuyện tốt.
"Cái này gọi là cùng chung chí hướng!"
Đường Tòng Nam: "Rồi rồi rồi, hai ngày nữa anh đưa kịch bản trước cho em, cũng chỉ có một trang giấy, dù sao cũng chỉ có hai tập."
"Đã biết."
Một ngày trước đêm 30, Đường Tòng Nam về nhà, Lê Sơ cho Tiền Đóa Đóa nghỉ, tự mình ở chung cư một mình.
Trước mấy ngày nàng và Tiền Đóa Đóa đã cùng nhau đi ra ngoài mua thực phẩm dự trữ cho ngày tết, nàng một mình cũng không mua quá nhiều.
Ngày trừ tịch, trên đường đã rất quạnh quẽ.
Lê Sơ biết Ninh Mạn Thanh hôm nay về nước, nàng không đi đón, bởi vì Ninh Mạn Thanh phải về Ninh gia.
[Ninh lão sư]: Tôi xuống máy bay
[Ninh lão sư]: Em ở nhà một mình hả?
[Lê Tiểu Sơ]: Vâng, em chuẩn bị dán câu đối đây.
Lê Sơ cầm câu đối, dọn ghế đứng trước cửa nhà.
Cửa tương đối cao, nàng có đứng lên ghế này hình như cũng không đủ, có chút không với tới.
Lê Sơ nhón chân lên, nhưng độ cao cũng không đủ, nàng có chút nhụt chí nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh.
[Lê Tiểu Sơ]: Em với không tới qwq
Nàng đã đem ghế cao nhất trong nhà ra đến, kỳ thật nàng vẫn có thể để thêm một cái ghế lên nữa, nhưng không có người đỡ, Lê Sơ không dám leo lên.
Còn phiền toái hàng xóm, Lê Sơ cũng không dám làm, lúc nàng dọn vào đây đến giờ còn chưa thấy qua hàng xóm.
[Ninh lão sư]: Chờ tôi cùng nhau dán, tôi sắp đến rồi.
[Lê Tiểu Sơ]: Không phải chị trở về nhà sao?
[Ninh lão sư]: Buổi tối về là được.
Lê Sơ nhìn thấy tin tức này, liền bưng ghế nhỏ đi cất, câu đối cũng đem vào, vui vui vẻ vẻ chờ Ninh Mạn Thanh tới.
Vốn dĩ Ninh Mạn Thanh định xuống máy bay xong sẽ trực tiếp đến chỗ Lê Sơ, nếu có thể, cô cũng không muốn về Ninh gia, nhưng không chừng đến lúc đó sẽ phải ồn ào một trận, vài người trong nhà chắc chắn sẽ nắm lấy chuyện này mà nói không tha.
Ninh Mạn Thanh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến, nhà Lê Sơ là khóa mật khẩu và vân tay, Ninh Mạn Thanh biết mật mã, nhưng vẫn gõ gõ cửa.
Lê Sơ chạy đến mắt mèo nhìn, mở cửa ra.
"Ninh lão sư, đã lâu không gặp nha!"
Tuy rằng vẫn luôn gọi video, nhưng nếu tính ngày thật, hai nàng đã có hai tháng không được gặp nhau.
"Có phải chị gầy xuống không?"
Lê Sơ sờ sờ cánh tay Ninh Mạn Thanh, có chút lo lắng hỏi.
Đây cũng không phải là nàng khách sáo, hay bắt buộc ngày tết phải nói lời khen tặng, nàng thực sự cảm giác được Ninh Mạn Thanh gầy hơn lúc cô đóng phim nhiều, có khả năng là quá mệt mỏi.
"Không có, muốn kiểm tra một chút sao?"
Ninh Mạn Thanh nhéo nhéo mặt Lê Sơ, chớp chớp mắt hỏi.
Lê Sơ phát hiện Ninh Mạn Thanh ở trước mặt nàng, giống như càng ngày càng không biết xấu hổ.
Hình như đụng một chút là lộ bản chất dê xồm ra ngay luôn!
"Vẫn là giúp em dán câu đối đi."
Lê Sơ đưa câu đối nhét vào tay Ninh Mạn Thanh, nàng cũng cảm thấy mình rõ ràng là người cuồng sắc, thế nào đứng trước mặt Ninh Mạn Thanh lại có cảm giác khí thế lùn đi một đoạn đây.
Ninh Mạn Thanh còn chưa thở ra xong đã bị lôi kéo làm việc, cũng không có gì dị nghị, đứng lên ghế dựa, quét hồ vào mặt sau sau đó đưa hồ cho Lê Sơ đang đừng chờ ở một bên.
Thấy Ninh Mạn Thanh duỗi tay dài đến khung cửa, Lê Sơ thực quá ghen tỵ với dáng người này.
Alpha thật là xịn! Tay dài chân cũng dài!
Trong lòng cười hì hì nghĩ, ngón tay Ninh lão sư cũng rất dài.
Dù sao cũng rất là lợi hại.
Lúc dán câu đối, Lê Sơ đứng dưới của khoa tay múa chân, nhìn xem có dán thẳng hay không.
"Bên trái một chút..... đúng đúng rồi.... Hướng lên trên một chút."
Lê Sơ chỉ huy, Ninh Mạn Thanh làm theo.
Sau khi dán câu đối xong, Ninh Mạn Thanh xách ghế đi vào, cầm khăn giấy lau lau dấu vết trên ghế.
Lê Sơ rót ly nước cho Ninh Mạn Thanh, sau đó vỗ vỗ bên cạnh mình, để Minh Mạn Thanh ngồi xuống.
"Cơm tất niên định tự mình làm sao?"
Ninh Mạn Thanh nhìn bàn ăn trống trơn, vừa rồi cô cũng đi ngang phòng bếp, hình như cũng không thấy có đồ ăn gì.
"Định đến lúc đó gọi đặt cơm, em tìm thấy có khách sạn nhận làm cái này, em đã đặt trước rồi."
Lê Sơ không phải là một người biết nấu ăn, tuy rằng đối với một số chuyện mới mẻ nàng có hứng thú nếm thử, nhưng đối với chuyện xuống bếp này mà nói, nàng cảm thấy phiền toái hơn là sung sướng, cho nên nàng không tự mình nấu ăn, trừ khi là nấu một ít thực phẩm đông lạnh có sẵn.
Tay nghề như vậy đã chú định nàng không thể làm được bữa cơm tất niên rồi, cho nên nàng đã sớm đặt xong cơm tất niên ở khách sạn.
"Nghe cũng không tệ."
"Cơm tất nhiên nhà chị hẳn là càng không tệ."
Lê Sơ trêu ghẹo nói, bây giờ nàng có thể biểu hiện ra ngoài là biết gia đình Ninh Mạn Thanh là hào môn rồi.
"Nhưng cơm tất niên nhà tôi thiếu đồ ăn ngon."
Lê Sơ biết cô có khả năng sẽ nói gì, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu "Thiếu cái gì?"