Trước mắt Lê Sơ là tiểu hoa đang hoạt động rất tốt, nhân khí và lưu lượng vẫn luôn không tệ, hơn nữa ở cùng ai cũng có thể chất biến thành cp, cho nên fans cp của nàng cũng chiếm một tỉ lệ nhất định, trong trong đông đảo fans cp, thì Thanh Lê là chiếm số lượng nhiều nhất.

Ở siêu thoại này độ hoạt động rất cao, nhiều tác phẩm, hơn nữa quan hệ của chính chủ cũng không tệ, tham dự mấy bộ phim, tính ái muội rất mạnh, cho nên thu hút rất nhiều fans.

Sau khi Lê Sơ nhắn tin xin điện thoại play trên siêu thoại xong, chỉ ba phút đã nhận được hơn mười tin nhắn từ mấy vị chị em, có truyện tranh cũng có truyện chữ, Lê Sơ cảm động, đêm nay chính chủ là bị các vị thúc đẩy như thế đó!

Lê Sơ xóa tin nhắn, cảm ơn với những người gửi tin chia sẻ chuyện đến mình, sau đó cấp tốc đọc để muốn áp dụng vào đêm nay.

Thời gian lựa chọn của nàng không nhiều lắm! Vì thời gian Ninh Mạn Thanh tắm rửa sẽ không quá lâu đi!

Cuối cùng Lê Sơ vẫn là lựa chọn truyện tranh, tuy rằng có mấy fanfic viết cũng rất không tệ, nhưng truyện tranh thì nhanh chóng dẫn dắt cảm xúc hơn, cái loại miêu tả sinh động thế này muốn nói ra thật sự có cảm giác quá là xấu hổ, Lê Sơ cấp tốc dùng acc clone của mình chia sẻ cho acc clone của Ninh Mạn Thanh.

Sau khi nhắn xong trái đào vàng Lê Sơ lại chậm rãi bình tĩnh lại, suy xét đến rất nhiều yếu tố khác, ví như nếu đêm nay Ninh Mạn Thanh không đăng nhập acc clone thì sao, còn có Ninh Mạn Thanh cũng đâu biết được nàng mang theo cái đó đến đoàn làm phim đâu.

Uhm, nghĩ như vậy quá kỳ quái đi, nàng cũng không phải cố ý muốn mang đến đâu, chỉ là sợ trợ lý nhỏ sắp xếp đồ vật trong nhà không cẩn thận phát hiện thôi mà.

Lê Sơ thở nhẹ một hơi, ngồi xếp bằng trên giường nhìn đồ vật trong tay thở dài.

Nếu không phải vừa nói chuyện với Ninh Mạn Thanh vừa dùng đến, thì cũng không cần phải lấy ra, loại chuyện này cần phải có cảm giác tương thông với nhau mới có thể cọ ra cảm xúc được, chỉ một mình nàng khó tránh khỏi có chút vô vị đi.

Nàng đem đồ vật cất lại vào hộp, một lần nữa nhét vào chỗ cũ, nằm trên giường chờ Ninh Mạn Thanh tắm rửa xong nói chuyện phiếm với nàng.

Dù có mất hứng cũng không ngăn được Lê Sơ mở acc clone xem hotseach, hóng dưa.

Các loại dưa thật thật giả giả khiến nàng trợn mắt há mồm, tuy rằng đang ở trong giới, nhưng phạm vi giao tiếp của nàng cũng không quá lớn, thậm chí tin tức cũng không quá nhanh chóng. Nàng biết nàng được Ninh Mạn Thanh bảo vệ trong hoàn cảnh rất tốt, trừ bỏ ban đầu xém chút bị Phù Vũ tiềm quy tắc, thì sau đó nàng không cần tham dự bất kỳ tiệc rượu gì, cũng không nhìn đến được dối trá và đen tối trong giới này.

Đúng rồi, bây giờ đã không còn Phù Vũ gì nữa, tên muốn tiềm quy tắc nàng đã sớm vào tù, tuy nàng không rõ ràng lắm trong giới này thế nào, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Suy nghĩ Lê Sơ bay bay xa xa, lại vòng đến trên người Ninh Mạn Thanh, trong lòng thực vui vẻ đến mức nổi lên.

Đại khái là có lẽ vì đêm nay Ninh Mạn Thanh xã giao đã uống không ít, cho nên tốc độ tắm rửa của cô so với thường ngày cũng chậm hơn một chút, lúc cô gọi video đến, Lê Sơ đã rời khỏi gường ngồi ở trên bàn sách, viết ghi chú trên kịch bản.

Lê Sơ mở đèn nhỏ trên bàn, thân bút màu đen chọc lên má Lê Sơ thành một ngọn núi nhỏ, bộ dáng của nàng dưới ánh đèn vừa thanh thuần vừa dịu dàng, vài sợi tóc đen rũ xuống dưới ánh đèn chiếu ra chiếc bóng.

Lúc chuyển được cuộc gọi thì Ninh Mạn Thanh thấy được hình ảnh như vậy của Lê Sơ, loại an tĩnh ở không khí bên kia màn hình truyền đến, làm lòng Ninh Mạn Thanh cũng cảm thấy thực an tĩnh.

"Tắm xong rồi?"

Lê Sơ nhìn bạn gái cười cười, thả bút trong tay xuống.

Ninh Mạn Thanh xoa xoa tóc hơi ướt trả lời: "Uhm, đang xem kịch bản sao?"

Hai câu này đều là lời vô nghĩa, bởi vì câu hỏi đều rõ ràng đã nhìn thấy rồi, nhưng vui vẻ của cuộc sống chính là nói không nghĩa nghe không nghĩa như thế.

"Bây giờ đang xem chị."

Tầm mắt Lê Sơ rời khỏi kịch bản, toàn tâm toàn ý đặt lên người ở bên kia di động.

Ninh Mạn Thanh khẽ cười một tiếng, động tác lau tóc cũng không ngừng, nhưng rõ ràng là chậm lại.

Tóc dài của Lê Sơ cột thành đuôi ngựa, có vài sợi không thuận theo rũ từ thái dương xuống, Lê Sơ đem mấy sợi tóc phiền toái kia vén ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn.

Tầm mắt Ninh Mạn Thanh chuyển động theo động tác của Lê Sơ, ngừng ở vành tai của Lê Sơ chốc lát, lại giống như bí ẩn lưu lạc lưu luyến dừng lại ở cổ và xương quai xanh.

Tầm mắt che giấu của Ninh Mạn Thanh không tốt, hoặc nói là căn bản cô không cố ý muốn che giấu, có lẽ không yêu và đang yêu là khác nhau ở chỗ này, không cần phải mịt mờ nhìn trộm, có thể đường đường chính chính lưu luyến nhìn chăm chú.

Không khí giống như có thêm men say, bất tri bất giác nhuộm lửa.

Lê Sơ bị nhìn đến có chút mất tự nhiên, hấp tấp mà cầm ly nhấp một ngụm nước lạnh, nhưng tầm mắt kia vẫn không rời đi, nhìn theo nàng như bóng với hình, giống như từ ánh sáng nhìn đến chuyển động lên xuống của yết hầu, rõ ràng tin tức tố không có cách nào truyền đến được, nhưng Lê Sơ lại có cảm giác mình ngửi được hương vị của trà mây quanh quẩn đâu đây.

Giống như đại não trong lúc chủ nhân không hiểu rõ tiến hành tìm kiếm ký ức, đem loại hương vị này gợi nhớ dưới cảm quan thần kinh, tiến hành bắt chước và lừa gạt.

"Mạn Thanh....."

Lê Sơ lắp bắp hô tên Ninh Mạn Thanh, nàng có chút xấu hổ muốn kêu Ninh Mạn Thanh không cần nhìn nàng như vậy, nhưng cố tình nàng lại không thể nói gì nên lời, chỉ có thể bất lực lại chờ mong kêu tên Ninh Mạn Thanh.

"Ngoan ngoãn, đi lên giường."

Thanh âm của Ninh Mạn Thanh mang theo chút động tình khàn khàn, giống như là an ủi, lại giống như là lừa gạt.

Bước chân Lê Sơ mềm như bông bước đi, đây là lần đầu tiên nàng nghe Ninh Mạn Thanh kêu nàng như vậy, vào giờ khắc này, thực sự quá đặc biệt.

Loại cảm giác thuần phục dâng lên trong lòng làm người không thể nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự, cam tâm tình nguyện sa vào tầng mây ôn nhu mềm mại.

"Bây giờ em, chính là của tôi."

Nhìn chằm chằm Alpha đang ra lệnh trước màn hình, Lê Sơ hoảng hốt nghĩ người nào đó còn đang cầm công tắc đừng ở phía kia, rõ ràng Ninh Mạn Thanh còn chưa xem tin nhắn trên acc clone, còn chưa thấy mấy thứ nàng gửi cho cô.

Cảm quan của nàng như bị chính mình thôi miên rằng mình là một ai đó, nguyên bản là chân tay quen thuộc của mình lại giống như trở thành của người khác, lúc đụng vào chính mình như là cũng đem đến một cảm giác quái dị và xa lạ.

Đêm hè gió nhẹ thổi bên cửa sổ, Lê Sơ nhìn bức màn đã kéo kín mít từ lâu, không thấy rõ bóng người.

Bút máy màu đen cắm trên giá chiếu ra bóng dáng thon dài, ngón tay dồng dạng cũng biến mất trong u cốc.

Lê Sơ cũng không có dùng đến đồ vật mình mang đến, chiếc hộp kia đáng thương bị đè ở dưới đáy, bị chủ nhân quên đi lần nữa.

Đêm hè ngọt ngào này khi nào mới ngưng hẳn, đối với Lê Sơ mà nói, đại khái là khi lời nói trầm thấp của Ninh Mạn Thanh truyền đến, tiếng cười cùng ánh mắt của cô càng thêm trầm thấp.

"Ngoan ngoãn, để tôi nhìn."

Rõ ràng là dùng ngôn ngữ, nhưng giống như đang trong thực tại hoang đường, luận lý thành chương mà hành động kiều diễm.

Lê Sơ nghe lời di chuyển di động, một tay nàng sắp không xong đong đưa màn ảnh, giống như toàn bộ mùa hè ướt nóng cũng lắc lư theo động tác của nàng.

Ninh Mạn Thanh dùng sức mà bấu lấy đầu ngón tay của mình, gần như thương tiếc mà thở dài: "Làm sao lại ngoan như vậy đây."

Lòng Ninh Mạn Thanh cuồn cuộn như cỏ dại sinh trưởng, muốn độc chiếm cũng muốn vì thứ tình cảm này mà sinh mà diệt, trong một khắc này, trái tim cô thậm chí có chút đau đớn.

Cô si mê nhìn chăm chú, sau đó mất mát mà suy nghĩ đến những chuyện mình không thể làm mà tạm thời hòa hoãn, chỉ là ý tưởng trong lòng lại không ngừng được mà càng thêm mãnh liệt.

Cô rất muốn bây giờ xuất hiện trước mắt Lê Sơ, nhưng hiện tại không thể.

Nghĩ lại sự nghiệp và sự an toàn của Lê Sơ, Ninh Mạn Thanh thở ra một hơi, kiềm chế xao động dỗ Lê Sơ vào giấc ngủ.

Cô đi thư phòng mở bản kế hoạch dự án cần phải xử lý ra xem, nhưng văn kiện trước mắt giống như biến thành một đám ký tự nhảy lên nhảy xuống, cô bực bội đập đập chuột, đạm sắc trong mắt cơ hồ là không thể áp chế được.

Ninh Mạn Thanh xoa xoa giữa mày, đứng dậy đi phòng bếp ép một ly nước đào, quấy nước trong ly đá, chậm rãi uống hai ngụm đem tâm tình bình phục xuống.

............

Ngày hôm sau Lê Sơ không cẩn thận ngủ quên, Tiền Đóa Đóa nhẹ giọng kêu to nàng mới mở bừng mắt, sau đó từ trên giường bò dậy đi rửa mặt.

Con người có khả năng chính là không thể áp lực quá lâu, Lê Sơ thần thanh khí sảng đánh răng, trong lòng cười hì hì nhớ đến ngày hôm qua, kẻ háo sắc không hổ là kẻ háo sắc.

Bởi vì trong tình huống bình thường như chơi mạt chược, mà tự sờ được hồ tam gia thì cũng không có cảm giác gì, nhưng mà đổi lại hình thức khác thì không còn giống nhau nữa.

Trạng thái Lê Sơ rất tốt, bữa sáng còn ăn nhiều thêm một cái bánh bao, nhưng mà do tâm tình quá mức tốt, cho nên bắt đầu diễn Dung Vân còn bị hỏng hai lần.

Lê Sơ lập tức điều chỉnh lại tâm tình của mình, toàn tâm toàn ý bắt đầu biểu diễn.

Trải qua mấy ngày quay, nội dung phim đã đẩy mạnh đến hai sự kiện sắp kết thúc.

Trong vụ án bị nghi ngờ nguy hiểm, có đôi khi muốn tìm ra người xuống tay mới cũng không khó, hung phạm lựa chọn em gái kế của Tiểu Đường làm đối tượng, nhưng hắn thất bại, em gái kế của Tiểu Đường cũng không sao.

Em gái kế của Tiểu Đường nhìn có vẻ là thiếu nữ mong muốn tự do trong thời kỳ nhị trung tối tăm, thành tích học tập của cô nhóc bình thường, cha kế với mẹ đẻ càng thiên vị chị gái, bởi vì công tác bận rộn bọn họ không ở nhà thường xuyên, chỉ có thể để cô nhóc cho chị gái kế này chăm sóc, nhưng chị gái kế này lại là cảnh sát thường xuyên không về nhà, cho nên đại đa số tình huống cô nhóc đều tự mình chăm sóc mình.

Người như vậy là con mồi mà hung phạm thích nhất, thật dễ lừa gạt, thật dễ đùa nghịch, dễ sàng đem bản thân mình trở thành người tốt, trở thành chùm tia sáng chiếu lên sinh mệnh, sau đó sẽ ỷ lại vào hắn ta.

Nhưng không phải mọi người đều dễ dàng bị điều khiển, em gái kế của Tiểu Đường làm một chuyện cực kỳ lớn mật, đó là hẹn hò với người đó vài lần xong, mới thổ lộ chuyện này khi làm bài tập ở cục cảnh sát.

Tiểu Đường khiếp sợ rống giận cô nhóc, hỏi cô nhóc có biết tên kia có thể là tên tội phạm biến thái giết người nguy hiểm không, em gái Tiểu Đường không quan tâm nói biết, nhưng cũng nói là không nhất định.

Thái độ đó làm Tiểu Đường thật đau đầu, Dung Vân vẫn cực kỳ lãnh khốc, nàng nói em gái Tiểu Đường lỗ mãng, rồi lại khen cô nhóc dũng cảm, sau đó nói lỗ mãng dũng cảm chính là ngu xuẩn, em gái Tiểu Đường tức giận chạy khỏi cục cảnh sát, sau đó bị Tiểu Đường nắm lỗ tai xách trở về.

Trong sự phản đối của Tiểu Đường, em gái Tiểu Đường kiên trì dưới sự cho phép của Dung Vân, trở thành mồi nhữ.

Bởi vì chuyện này, sư phụ mà Tiểu Đường tôn sùng nhất khắc khẩu, hoặc là nói Tiểu Đường đơn phương kịch liệt chỉ trích Dung Vân.

"Chị có biết như vậy là có bao nhiêu nguy hiểm hay không, nó còn chưa thành niên, sao chị có thể đồng ý! Thì ra những người đó nói không sai, chị chính là máu lạnh như vậy!"

Đối mặt với những lời lên án quen thuộc, cho dù người nói ra lần này là Tiểu Đường, Dung Vân cũng vẫn rất lãnh đạm trả lời: "Nếu lần này không nắm lấy cơ hội, sẽ có nhiều người gặp phải bất hạnh hơn."

"Cho nên liền bỏ qua nguy hiểm có khả năng hy sinh nó sao? Chị có nghĩ đến nếu nó bại lộ rút dây động rừng, nó có khả năng bị diệt khẩu không? Chỉ là không phải người bên cạnh chị thì chị liền sẽ không để bụng đúng không, chỉ cần không phải Sầm Lan chị đều không quan tâm! Không! Sầm Lan chết chị cũng không quan tâm, từ đầu đến cuối chị cũng không quan tâm đến bất kỳ kẻ nào!"

Dung Vân nghe được tên Sầm Lan, nhưng cũng không có tâm tình tiếp tục nói chuyện cùng Tiểu Đường.

Sau đó thái độ của Tiểu Đường xa cách với Dung Vân rất nhiều, cho đến ngày hung phạm bị bắt, cô mới biệt nữu đến xin lỗi vì những lời chỉ trích trước kia.

Dung Vân lại một lần nữa nghe thấy chuyện có liên quan đến Sầm Lan, chỉ là không phải từ miệng của Tiểu Đường, mà là trong miệng hung phạm.

Giống như bản phác thảo tội phạm đã viết ra, hung phạm là nam nhân hơn 30 tuổi, bộ dạng khí chất thành thục, hắn ta có chút chật vật khi bị tra khảo, biểu tình tràn đầy không cam lòng và tự giễu.

"Không nghĩ đến tôi lại bị lợi dụng như thế, nhưng mà nên truyền lời thì tôi vẫn sẽ nói."

"Hẹn gặp lại, thân ái Maxwell yêu."

Dung Vân lặng người, giữa mày chậm rãi nhăn lại.

Đây là lời Sầm Lan thường hay nói với nàng khi tạm biệt, nhưng loại hình dung Maxwell dùng trên người nàng là Sầm Lan học được từ một người khác.

Người kia là cố nhân của các nàng, nhưng người kia đã chết, hoặc là nói, đã biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play