Mùa hè, không khí phương Nam nóng ẩm.

Đoàn phim đã quay đến đoạn giữa phim, Lê Sơ ngồi trong lều hứng điều hòa, vì vội vàng quay liên tục, nên có mấy đạo cụ vì thời tiết quá nóng mà có chút vấn đề, cho nên các nhân viên tổ phục trang đạo cụ đang tiến hành sửa chữa.

Tiền Đóa Đóa cầm một hộp dưa hấu ướp lạnh đến, Lê Sơ không thích đồ ăn vị dưa hấu, nhưng rất thích ăn dưa hấu tươi, đặc biệt là mùa hè, dưa hấu ướp lạnh vĩnh viễn là thần tiên.

Nhưng Đường Tòng Nam không cho Lê Sơ ăn quá nhiều, bởi vì sẽ dễ bị lạnh bụng, cho nên cho dù Lê Sơ có thèm ăn, Tiền Đóa Đóa cũng không dám cho nàng ăn nhiều, sợ nàng tham ăn sẽ khiến thân thể không khỏe, cho nên mỗi ngày chỉ đưa đến một hộp nhỏ.

Một hộp nhỏ cũng không nhiều lắm, Lê Sơ ăn rất nhanh đã hết, còn có chút lưu luyến.

Nàng căm giận mà suy nghĩ, chờ sau này nàng không ở trong giới, nhất định phải cmn ăn toàn bộ dưa hấu! Muốn ăn nhiêu thì ăn!

Lê Sơ nghĩ đến dư vị ngọt ngào của dưa hấu, xoa xoa môi, tiếp tục cầm kịch bản đọc thoại.

Nội dung phim, câu chuyện thứ hai đã dần lên mặt nước.

Ở chỗ xử bắn của Vu Gia, Dung Vân lấy lý do muốn tìm manh mối trong vụ án Sầm Lan mà đem các loại đồ vật cùng quan hệ xã hội của Vu Gia điều tra lại một lần, muốn tìm ra chứng cứ Vu Gia có người liên lạc đến, nhưng đáng tiếc lại không có thu hoạch gì.

Nhưng Dung Vân biết chuyện này nhất định sẽ còn diễn ra, dù sao đối phương trong tối nàng ở ngoài sáng, nhưng ở ngoài sáng thì cũng không có gì không tốt.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, độ nửa tháng sau, trong lúc Dung Vân vẫn như cảnh sát bình thường tiến vào trạng thái công tác, thì có một vụ án diễn ra khiến cho nàng, thậm chí là toàn cục cảnh sát chú ý đến.

Người chết là nữ, giới tính beta, sinh viên đại học năm hai, sống một mình ở ngoại ô.

Nguyên nhân tử vong là trúng độc khí than, kết luận ban đầu là tự sát, người báo cảnh sát là hàng xóm, do ngửi được mùi lạ, gõ cửa thật lâu cũng không có ai trả lời nên mới nhờ nhân viên mở cửa, cũng trở thành người thấy được đầu tiên.

Thật ra thì đây cũng không phải là vụ án gì quá đặc thù, dù sao áp lực cuộc sống ở thành phố Hải Gia này cũng rất lớn, tỷ lệ tự sát cũng không thấp.

Nếu không có người tìm được một lá thư tình trong ngực nạn nhân, thì có lẽ vụ án này cũng sẽ được đơn giản kết luận là tự sát.

So với vụ án ở chung cư An Hòa thì rất khác biệt, vụ án này được đặt tên là "Thư tình tự sát", liên quan đến vụ án 5 năm trước nữa, nhưng nếu nói sớm nhất thì là 7 năm trước mới đúng.

Đạo diễn lấy hình ảnh tự thuật của lão cảnh sát Trần làm cảnh bắt đầu cho tập này, bởi vì Dung Vân cũng không có liên quan đến vụ án này, sau khi nàng đi vào cục cảnh sát, cũng chỉ là vô tình lật xem hồ sơ mà thôi.

Bảy năm trước thành phố Hải Gia không có phát triển như bây giờ, khi đó lão Trần cũng chỉ mới là tiểu Trần, ký ức của ông ta với vụ án này cũng xem như còn mới, bởi vì vụ án bắt đầu trong liên hoàn "thư tình tự sát" này là do ông ta điều tra.

Lão Trần còn nhớ rõ thiếu nữ kia là nhảy sông tự sát, thi thể trôi từ thượng nguồn đến hạ nguồn, người cũng trương sình hết lên, trên người cũng không có bất luận giấy tờ gì chứng minh thân phận, chỉ có một lá thư.

Trên bì thư không có chữ viết, nhưng giấy viết thư bên trong là loại không thấm nước, cho nên thi thể có ngâm sông hai ba hôm, giấy viết thư vẫn hoàn hảo như trước.

Kỳ thật nội dung trong thư cũng không hoàn toàn xem như là thư tình, bởi vì đó là một đoạn thơ, miêu tả ái mộ của mình đối với tình nhân trong lòng, rất có phong vị tình cảm của thiếu niên.

Lúc đó lão Trần đối chiếu với các vụ báo cáo mất tích, rất nhanh xác nhận được thân phận của đứa nhỏ này.

Là nữ 16 tuổi, còn chưa thành niên, giới tính đầu không biết, ảnh chụp tươi cười rất đẹp, tuổi tác không chênh lệch với em gái lão Trần lắm, cho nên lão Trần rất thổn thức.

Lúc ấy cảnh sát phán đoán là tự sát vì tình, vì trải qua giám định của chuyên gia, chữ viết trong thư là của đứa nhỏ này, hơn nữa thi thể không có ngoại thương, quan hệ xã hội qua điều tra cũng không có mâu thuẫn gì, nên liền kết án như vậy.

Vụ án tương tự là hai năm sau, cũng chính là năm năm trước, lão Trần cũng tiếp nhận một vụ án giống như vậy.

Cũng là tự sát, cũng là lá thư, chẳng qua nội dung trong thư không còn là đoạn thơ nữa, mà đến từ một đoạn ca kịch, nhưng cũng là miêu tả sự yêu thích của mình với người trong lòng.

Lần này nạn nhân là nam beta vừa mới thành niên, cắt cổ tay chết trong bồn tắm do ba cậu ta phát hiện, lúc chết thực sự rất bình tĩnh thong dong.

Cũng giống vụ án trước không có điểm gì đáng ngờ, ngay cả người thân thuộc cũng đều cảm thấy đứa nhỏ này có khả năng là tự sát, bởi vì vị thiếu niên này rất thích những chuyện lãng mạn ảo tưởng, hơn nữa đang rơi vào tuổi phản nghịch, trước đêm tự sát còn bị ba cảnh cáo không được yêu sớm phải chuyên tâm học hành mà cãi nhau một trận rất lớn.

Trong lòng lão Trần rất hoang mang, nhưng trực giác cảnh sát nói cho ông, có lẽ không phải là ngẫu nhiên, nhưng nhìn từ bên ngoài lại không nhìn ra gì khác thường cả, ông không có bằng chứng, cũng chỉ có thể cố nhịn những ý nghĩ kia.

Chỉ là cuối năm của năm năm trước đó, lại xảy ra một chuyện như vậy.

Lần này là nhảy lầu, nạn nhân là thiếu niên, vì chưa thành niên nên còn chưa biết giới tính đầu, chỉ còn mấy ngày nữa là thành niên mà lại nhảy từ tầng thượng của trường học xuống.

Lúc lão Trần thấy lá thư trong ngực nạn nhân, chỉ cảm thấy đại não phát đau.

Đây hiển nhiên là vụ tự sát trước mắt mọi người, không hề có điểm gì đáng ngờ, giáo viên nói có thể là do áp lực học tập quá lớn, bởi vì thiếu niên này trước đó đều nằm trong top ba, nhưng những cuộc thi gần đây đều rớt xuống dưới hạng 100, trong nhà thiếu niên cũng không hài lòng với thành tích của hắn.

Mà trong nội dung lá thư, là một đoạn trong một tiểu thuyết nổi tiếng, nội dung đại khái là tự bạch về phiền não của mình, viết về khát vọng hoàn toàn tự do của mình.

Lần này lão Trần cảm thấy thật không đơn giản, hắn sắp xếp ba hồ sơ vụ án lại, muốn làm báo cáo để cho thấy đây không đơn giản chỉ là tự sát, mà là có người xúi giục tự sát, mà người xúi giục có khả năng chính là đối tượng trong 3 lá thư kia.

Lão Trần lo lắng nếu còn tiếp tục như vậy sẽ có nhiều đứa nhỏ bị hại hơn, bởi vì đối phương lựa chọn đều là vị thành niên hoặc là người vừa mới thành niên, thời kỳ này tư tưởng còn chưa thành thục, tam quan còn chưa hoàn toàn trưởng thành, là đối tượng dễ lợi dụng và khống chế nhất.

Nhưng cục cảnh sát lại bác bỏ, vì chứng cứ không đủ mạnh, hơn nữa trục thời gian cũng quá dài, người sau có thể hoàn toàn bắt chước theo vụ án trước đó, hơn nữa cả ba vụ đều không có điểm đáng ngờ, người thân cũng không có dị nghị gì.

Lão Trần đành phải áp xuống những ý tưởng đó, chỉ là lâu lâu lại xem một cái, năm năm qua đi, ông ta cũng không thấy vụ án nào tương tự nữa, ông ta cũng hy vọng là mình suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay lại xuất hiện.

Dung Vân lật xem hồ sơ cũng có suy nghĩ đến chuyện có người chủ mưu gây án, hơn nữa nói không chừng bảy năm nay vẫn còn gây án, rất có thể hung thủ đi nơi khác, hoặc là không nằm trong khu vực thuộc quản lý của lão Trần.

Nếu thật là như vậy, vụ án này sẽ là cực kỳ khó giải quyết.

Bởi vì tiền đề của vụ án này là tự sát, mọi người đều đã nhận định là người chết tự giết chính mình, nếu người chết trước khi tự sát nghe theo lời xúi giục xóa mất chứng cứ, thì căn bản cảnh sát cũng không dễ để truy vết, cuối cùng cũng chỉ có thể định án là tự sát như cũ.

So với vụ án ở chung cư An Hòa thì phạm vi của vụ án này rất lớn, vụ án "thư tình tự sát" này rõ ràng nguy hại tứ phía, người đứng ở phía sau thủ đoạn gây án thành thạo, bây giờ internet phát triển đến mức độ như vậy, yêu đương qua mạng chỗ nào cũng có, hung thủ thậm chí còn có thể hạ mệnh lệnh từ nước ngoài.

So với vụ án giết người chặt xác tâm lý vặn vẹo, thì loại vụ án giết người như thế này quá tinh tế, càng làm người không rét mà run.

Thật ra tư tưởng của con người rất khó khống chế được, bởi vì dù là thông minh hay hiểu rõ nhân tâm con người đến mức nào, thì cũng không có khả năng sẽ mọi lúc mọi nơi biết được người đó giờ phút này đang nghĩ cái gì, nhưng tư tưởng cũng không phải hoàn toàn không thể thao tác, khi một người duy trì phương thức ảnh hưởng đến tư duy người khác liên tục, thì hắn ta cũng có thể ảnh hưởng đến hành vi của người đó.

"Lê tỷ, đạo cụ chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu."

Tiếng gọi cách đó không xa truyền đến cắt ngang ý nghĩ trong đầu của Lê Sơ, Lê Sơ lập tức buông kịch bản bắt đầu đi làm việc.

Lại là một buổi quay đến khuya mới kết thúc, Lê Sơ ngáp một cái đi ra ngoài, thấy người đứng ở bên ngoài đoàn phim, cơn ngáp ngừng lại, lại nàng có chút khó chịu, giống như cảm giác người đó đem đến cho nàng.

Mặt Lê Sơ không có cảm xúc nói: "Cô ta vẫn như vậy sao?"

"Đúng vậy, lấy danh nghĩa thăm ban chị mời mọi người ăn khuya."

Tiền Đóa Đóa nhỏ giọng mà nói, trong lòng cực kỳ thổn thức.

Ban đầu cô còn tưởng rằng đây là bạn tốt của Lê Sơ, bởi vì người này một tuần đều đến thăm ban hai lần, nhưng mà cũng không thường xuyên, mà mỗi lần đến đều chơi lớn, lấy danh nghĩa Lê Sơ mời mọi người ăn ngon, còn phát bao lì xì.

Lúc ấy Tiền Đóa Đóa còn nghĩ rằng đây là bạn bè thần tiên gì đây, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp, cho đến khi Lê Sơ bực bội nói với cô rằng nàng căn bản không thân với người này, Tiền Đóa Đóa mới cảm thấy người này đúng là tâm cơ.

Càng quan trọng hơn là, bây giờ đoàn phim kế bên cũng đều cho rằng các nàng là bạn tốt rồi, may mắn người kia là Omega, nếu không không chừng lời đồn đãi theo đuổi gì đó cũng đã phun ra rồi.

Lê Sơ nhẹ nhàng hít một tiếng, giao tiếp với trà xanh cao cấp thật đúng là mệt luôn, vởi vì nàng ta cố ý xây dựng bầu không khí quá tốt, hơn nữa còn ngầm khiến nàng thiếu nhân tình, nếu làm lớn chuyện, dư luận tuyệt đối cơ bản là nghiêng về phía nàng ta, sẽ xuất hiện những lời lẽ linh tinh kiểu như "cô ấy đối xử với cô tốt như vậy cô còn không cảm kích, bị vọng tưởng à", hơn nữa còn khiến cho người khác có ấn tượng không tốt về nàng.

Nếu không làm lớn, không có thân thiết, thì người ta sau này sẽ làm văn làm thơ, khách khí đáp lễ trở lại, sẽ chứng minh quan hệ của hai người rất tốt trước mặt người khác, như vậy mục đích của trà xanh cũng đã đạt được rồi, sau này càng dễ trở mình.

Mà quà tặng của Mộc Cầm Hi còn không phải là kiểu bình thường, mà là đang giúp nàng xây dựng thanh danh rất tốt, nhưng như vậy cũng có nghĩa là, Mộc Cầm Hi cũng có thể dễ dàng phá hư loại thanh danh tốt này.

Chuyện này cao minh ở chỗ, nếu không phát hiện nàng ta là trà xanh, ngươi sẽ cảm thấy nàng là bảo bối tri kỷ tuyệt thế, sau đó trở thành quân cờ mà nàng ta đùa giỡn trong tay, nếu ngươi phát hiện nàng ta là trà xanh, ngươi cũng không thể làm gì được, chỉ có thể cáu giận chịu đựng, muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ còn không phải là tự chà rớt một lớp da của mình.

Nhưng mà Mộc Cầm Hi muốn đùa giỡn với nàng, còn quá sớm rồi.

"Viên Tử, đi tiễn khách. Hoa người ta bao nhiêu tiền, tặng lại gấp đôi, phí xem diễn nhiều như vậy, chúng ta cũng không phải là người keo kiệt."

Lê Sơ không muốn tự mình qua, nàng lười diễn trò, sở dĩ kêu Viên Tử đi vì Viên Tử là người thích hợp nhất, tuy rằng Tiền Đóa Đóa đã được mài giũa trong giới giải trí một đoạn thời gian, nhưng đối tượng là Mộc Cầm Hi thì vẫn không qua mặt được, A Dược thì không biết ăn nói, không chừng có thể đem những lời này nói thành khiêu khích.

Viên Tử không giống, trên người cô có một loại khí tràng tự nhiên đĩnh đạc, có thể đem lời nói âm dương quái khí biến thành đúng lý hợp tình.

Viên Tử nghe lệnh, chạy đến chỗ Mộc Cầm Hi, Lê Sơ lại lên xe đi.

Nói đùa chứ trong giới giải trí ai không bị đưa tin đồn nhảm nhí, nàng còn sợ những thủ đoạn đó của Mộc Cầm Hi sao, trà xanh không muốn gặp dịp tìm chơi thì tự động quay xe đi, không tiễn!

Lê Sơ thần thanh khí sảng trở về khách sạn, Ninh Mạn Thanh bên kia nhìn tin nhắn trong di động lại nhíu mày.

Omega nhà Mộc gia sao lại ân cần với Lê Sơ như vậy, chẳng lẽ là coi trọng Đào Đào nhà cô sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play