Một buổi cơm này ăn mà như đi đánh giặc. Hai người chúng tôi gần như đem mỗi món trong thực đơn đều kêu một lần, coi như vì trả thù mà ăn.

Tôi kỳ thật cũng không đói đến mức đó, nhưng sau khi xuống thuyền, tôi cảm thấy cuộc đời mình thật sự có quá nhiều biến cố, không biết chừng có ngày nào đó bỗng ngủm luôn. Thôi thì còn hưởng thụ được thì ra sức mà hưởng thụ, không cần khống chế.

Ăn cơm xong hai người một đường hướng về phòng Bạch Khai, pha một ấm trà, ngồi đợi Bạch Khai mở miệng.

Bạch Khai dĩ nhiên đã có chuẩn bị, từ bàn trà cầm lên một bìa hồ sơ đựng tư liệu đưa cho tôi. Mở ra, bên trong có vài tờ giấy a4, phía trên đều ghi lại những phân tích và kết luận của Bạch Khai.

Tôi nhìn một chút, chữ của y xấu muốn chết, tôi nhìn mà muốn hoa cả mắt bèn dứt khoát đóng lại, kêu y nói.

Bạch Khai liền nói: "Những bức họa chúng ta nhìn thấy bên trong tủ quần áo đích thị là cảnh vớt qua tài từ Âm Hà lên. Cụ thể là vớt ai lên thì chúng ta không biết. Mà ai cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta cần tìm được manh mối chắc chắn nhất."

Bạch Khai hướng tôi chớp chớp mắt, tôi hiểu được, manh mối mà y nói tám phần vẫn là thời gian.

Bạch Khai lại nói: "Chúng ta phải xác định được, sự tình phát sinh trong những bức họa đó là khi nào. Cho dù không có thời gian cụ thể thì cũng phải có cái kết luận đại khái." Y lại lấy ra một tờ giấy, nói tiếp: "Giang tổng anh nhìn đi, đây là báo cáo kết luận của Bạch chủ tịch tôi. Việc vớt một người từ Âm Hà lên này thật sự cũng chẳng phải việc gì dễ dàng. Cả sự thiếu hụt này cũng rất khó *điền hết, cho nên tại hạ cho rằng, thiếu khuyết này rất có thể không có biện pháp nào chỉ một lần điền là xong, cho nên mới yêu cầu một kế hoạch điền khuyết mang tính lâu dài và liên tục!"

*Một chữ "điền" này mình xin phép giữ nguyên. Đại khái đoạn này cắt nghĩa ra là, vì bản thân quan tài đã không phải là chuyện tốt, lại còn là loại quan tài chứa người vớt từ dưới Âm Hà lên, một khi đã như vậy sẽ tạo ra chỗ khuyết thiếu, mất sự cân bằng, đòi hỏi phải có thứ để "điền" chỗ trống đó. Và thứ ở đây là những người bò bò kia.

Tôi hỏi: "Ý của anh là Âm Hà thiếu hụt này vẫn chưa điền xong?"

"Không sai! Hiện tại tới xem hẳn vẫn chưa điền đủ", Bạch Khai mở ra một tờ văn kiện nói: "Hồi nãy tôi cũng nói rồi. Việc điền khuyết này chỉ sợ là một cái đại công trình, người đi điền nhiều không kể xiết, lớp trước vừa ngã xuống lớp sau lại tiến lên đi tìm chết. Anh ngẫm lại xem, đám người nào sẽ phù hợp với những điều kiện này? Anh nghĩ cho kĩ, đáp án chắc chắn anh biết."

Tôi có một đêm dài ngủ đủ giấc, thành ra Bạch Khai vừa nhắc nhở tôi liền có thể nghĩ ra đáp án. Nhưng trong lòng tôi cũng không quá tin tưởng vào đáp án này.

"Anh đang nói người nhà họ Vạn? Cho nên người trong tộc bọn họ mới không ngừng chết đi? Nói như vậy ngày tháng mất của bọn họ trên linh vị ở từ đường Vạn gia chính là ngày đi điền? Vậy nên bọn họ mới chết cùng một ngày ư?!"

Bạch Khai khen ngợi nói, không sai! Anh thử nghĩ lại xem, những người liên quan đến chuyện này đều đã chết, chỉ còn lại mấy người họ Vạn thôi. Hơn nữa quan trọng là anh từng nói, Tần Nhất Hằng từng hoài nghi người Vạn gia đã sửa lại dòng họ, phong kín môn hộ của chính mình. Anh nói xem đó là vì cái gì chứ? Khẳng định là sợ chết nên mới chạy trốn đi!"

Tôi không thể không bắt đầu khâm phục năng lực phần tích của Bạch Khai. Người họ Vạn không muốn đi điền, nhưng lại không thể không đi, vậy nên mới bất đắc dĩ phải sửa tên đổi họ ẩn cư khắp nơi. Việc này hẳn cũng có thể coi như một thủ đoạn để chạy trốn, nhưng bọn họ đến tột cùng có thành công hay không?

Tôi nói: "Vậy anh nói xem tại sao Vạn Cẩm Vinh không đổi họ tên đi? Là bởi vì đã quá nổi danh sao?"

Bạch Khai thở dài một tiếng, nói, không phải, đây cũng chính là mấu chốt của sự tình. Theo lý mà nói, lão già kia không thiếu tiền, lại là một kẻ trí thức, tùy tiện lừa gạt bên trên một chút liền có thể lo liệu tốt mấy khoảng giấy tờ. Nhưng tại sao lão lại không đi, lại ở lại chỗ này phía đông rêu rao khắp nơi mình tìm được địa phương có phong thủy kì quái, phía tây ung dung ngồi chơi cờ với lão Chỉ kia? Thật là cũng quá ung dung tự tại rồi.

"Anh nói xem đây là vì cái gì chứ?" Bạch Khai chớp chớp mắt nhìn tôi, xem ra đáp án tôi cũng biết.

Tôi nghĩ nghĩ, nếu một người có cơ hội chạy trốn mà lại không chạy, trừ khi bị bệnh, bằng không chính là quên mình vì người khác.

Tôi lắp bắp kinh hãi: "Ý của anh là Vạn Cẩm Vinh đang giúp người trong tộc mình tranh thủ chút thời gian? Mẹ nó ông lão đó vĩ đại đến vậy ư?"

Bạch Khai nói: "Không sai, lão cũng chỉ là một cái mồi mà thôi. Người Vạn gia hẳn cũng biết rõ, cứ trốn tránh như vậy dù tranh thủ được chút thời gian nhưng cũng là trị ngọn không trị gốc. Cho nên hẳn bọn họ định thông qua con mồi Vạn Cẩm Vinh này làm một thế cục giải quyết hết tất cả vấn đề. Bất quá xem ra đã thất bại rồi."

Bạch Khai đem tư liệu mở ra đến trang thứ ba: "Đương nhiên hiện tại chúng ta chỉ có thể giả thiết. Anh nhìn những người trên giấy này đi, tôi dựa vào lời anh kể kết hợp với những điều tôi tìm hiểu được tổng kết lại. Những người này chỉ sợ có quan hệ với chuyện hiện tại."

Trên giấy viết rất nhiều cái tên, xếp hàng hỗn loạn lung tung, có thể là thời điểm viết Bạch Khai vừa nhớ đến ai là lại viết lên một cái.

Những cái tên kia tôi đều quen thuộc. Có tôi, có Tần Nhất Hằng, có những kẻ từ lúc bắt đầu như Viên Trận Lưu thọt, đến những người sau cùng Vạn Cẩm Vinh Phòng Vạn Kim. Nhưng điều khiến tôi ngoài ý muốn chính là, cái tên cuối cùng trên giấy thế mà lại chính là y - Bạch Khai.

Tôi chỉ vào nó nói: "Bạch Khai, anh đừng nói với tôi anh cũng là người nhà họ Vạn đó nha. Mẹ nó tôi chịu không nổi đâu."

"Tôi không phải người Vạn gia, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, rất nhiều chuyện làm ăn của Phố Lồng (lồng chim á) đều có quan hệ với chuyện này. Tôi khó tránh khỏi cũng bị liên lụy."

Tôi nhìn Bạch Khai, nói thật, những lời này của y tôi không biết có nên tin tưởng hay không. Nhưng lời y nói đều đứng đắn đức hạnh như vậy, quả thực khiến tôi có chút xấu hổ vì đã hoài nghi.

Tôi nói: "Vậy anh nói xem, có phải cái ghi lại trên chỉ bộ kỳ thực không phải nhà mà là nơi người Vạn gia chạy đến? Cho nên những người này mới phải liều mạng tìm đến, chính là vì muốn tiếp tục đem Âm Hà điền thiếu sao?"

"Cái này tôi cũng không rõ, phải chính mắt nhìn thấy mới biết được. Bất quá Tiểu Khuyết này, tôi có một hoài nghi, nói ra anh đừng có khóc đó." Bạch Khai bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Chỉ bộ có khả năng đã nằm trên tay Tần Nhất Hằng từ lâu, những nơi hắn mang anh đi có rất nhiều quan hệ với cái tên này."

Bạch Khai dùng ngón tay gõ gõ lên mấy chữ trên tờ a4 —— tập đoàn Hoành Đạt.

"Tập đoàn này có rất nhiều hạng mục nhà ở trải dài cả nước, anh cẩn thận nghĩ lại xem, có phải hay không rất nhiều căn nhà các anh mua vào đều là do tập đoàn này đại diện?"

Tôi lắc đầu, hồi trước thật sự đã xem nhẹ điểm này rồi. Đầu tiên, tuy nói hợp đồng là do tôi ký, nhưng lúc đó trong đầu toàn là vì có tiền mà mừng muốn chết, căn bản không rảnh lo nhiều như vậy. Tiếp theo, vào tay tôi hơn phân nửa đều là kiểu nhà second-hand, thậm chí có mấy căn đã qua vài đời chủ, như vậy lại càng xem nhẹ chuyện bên bán là ai. Cuối cùng, lúc tôi định giá mua nhà cũng sẽ không đem chuyện người bán là ai đặt ở bên trong. Căn bản đều là quan sát một chút, tùy tiện đi lại đánh giá, cái nghề bất động sản này, vị trí, chất lượng nhà ở đều có thể có cái để so sánh đại khái, lên mạng kiếm một vài căn nhà tương tự lấy giá trung bình là được, không cần phải suy xét quá nhiều.

Tôi nói: "Anh cho tôi một chút thời gian đi tra đã, có lẽ sẽ có căn do bọn họ phụ trách. Bất quá cái này cũng khó tránh khỏi, bây giờ nhà tốt không có nhiều, tôi cùng Tần Nhất Hằng vào thành tìm mấy căn nhà có tiềm lực đầu tư, khó đảm bảo sẽ không gặp phải họ. Hơn nữa nhiều căn thu vào đều có người phụ trách giúp tôi, tôi phải đi hỏi một chút xem có phải rất nhiều căn nhà cũ đều là bên tập đoàn Hoành Đạt phá bỏ và di dời hay không đã."

Bạch Khai ậm ừ hai tiếng, tiếp tục nói: "Tôi cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, tra không ra cũng không sao. Kế tiếp chúng ta sẽ nói về chuyện trên thuyền. Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ cẩn thận, hiện tại có thể đưa ra một kết luận đơn giản, lão nhân kia định đem quá trình đò chìm ở Âm Hà bắt chước lại."

Nghe đến đó tôi bỗng nhiên nhớ lại những lời Sáu ngón nói trên thuyền, bọn họ tựa hồ cũng có một cái bí mật lớn muốn biết. Mà muốn biết bí mật đó thì nhất định phải làm những việc này.

Tôi nói: "Vậy anh nói xem bắt chước quá trình thuyền chìm như vậy sẽ đưa ra kết luận gì? Tránh cho lần sau phạm phải một loại sai lầm? Làm phân tích số liệu? Không có khả năng."

"Tôi không phải từng nói với anh sao? Lão già kia là muốn mượn nhân hoàn quỷ, hoàn toàn tương phản với cái chúng ta thường nói là mượn xác hoàn hồn. Người ta đều là muốn mượn cái xác để sống lại, lão già lại tính toán mượn xác để đi tìm chết." Bạch Khai ngồi thẳng dậy nói, cho nên, kết luận cuối cùng hẳn có quan hệ với ông lão kia. Lão muốn biến thành quỷ để nói cho những người khác 'phía dưới' đến tột cùng đã xảy ra cái gì. Việc chiếm thân thể người khác đi tìm chết này thật ra lại là một thủ thuật che mắt, làm âm sai tưởng nhầm người chết là kẻ khác.

Tôi có chút mê man, lừa gạt âm sai? Cái này chơi cũng hơi quá rồi đó. Tôi nói: "Nhưng tính toán của bọn họ bị chúng ta phá hỏng, cho nên người trên thuyền đều chuồn đi hết sao?"

Bạch Khai nói, không sai, hơn nữa, lão cũng không phải người lạ, di ảnh kia hẳn anh cũng thấy. Người trên đó chắc anh biết chứ?

Nháy mắt tôi lại nhớ đến lần đầu tiên thấy di ảnh của ông lão kia lại là Viên Trận là loại cảm giác gì, da đầu bắt đầu tê dại.

"Viên Trận căn bản là chưa chết, gã đã chơi chiêu kim thiền thoát xác, thượng thân người khác rồi!" Bạch Khai bỗng nhiên thần bí nói.

Editor: Cùng tham gia nhóm truyện trên facebook nhé.

Hết quyển 3 chương 16: Bí mật người Vạn gia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play