"Đây là Tuesday tới yêu đương vụng trộm." Lạc Hiên vừa cắt bít tết vừa nói khẽ.
"Chẳng lẽ không phải chính thất tới bắt Tuesday?" Từ Tiếu Thiên trộm liếc cô gái kia, khá trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc make-up hợp thời, trông qua có vẻ không hợp với quy ước chính thất đều là mấy bà thím già, "Nếu có vợ như vậy ai còn tìm nhân tình bên ngoài..."
"Có vợ như thế áp lực lớn, phải tìm Tuesday lả lướt giải tỏa chút." Lạc Hiên chun mũi, cười.
Từ Tiếu Thiên nhìn cậu, nhét một miếng thịt bò vào miệng: "Hay là cược đi, nếu là Tuesday, đến sinh nhật cậu tớ sẽ chụp cho cậu một bộ ảnh..."
"Xem ra có vẻ rất chắc chắn," Lạc Hiên chậc lưỡi, "Thế chính thất thì sao?"
"Cho tớ hôn một cái." Từ Tiếu Thiên không do dự.
"Để tớ nghĩ lại," Lạc Hiên cười, "Có phải cậu chưa từng hôn tớ đâu, so sánh như thế thì tớ được hời à?"
"Rất mong cậu được hời."
"Thế được, chắc chắn là Tuesday."
"Là chính thất."
Mấy người trong phòng thị trường thu dọn chuẩn bị đi ăn. Vu Giai nhìn điện thoại, vẻ mặt khinh thường nói với Trình Vân Tuệ: "Thằng này lại nhắn tin nữa rồi, đây là tin kiểu quái gì chứ?"
"Lại khen chị chứ gì?"Trình Vân Tuệ cười, liếc nhìn di động của Vu Giai.
"Tuy rằng được người khác vuốt mông ngựa* thì rất vui nhưng người này không phải gu của chị..."
Đàm Triết từ văn phòng đi ra, thấy trên mặt Vu Giai là biểu cảm nửa sung sướng nửa khó chịu, kéo cửa ra ngoài, nhàn nhạt đáp: "Phàm ai vuốt mông ngựa, mục đích cuối cùng cũng chỉ là cưỡi ngựa thôi."
"Quản lý Đàm anh là đồ lưu manh!" Vu Giai sửng sốt, hét lên với bóng lưng Đàm Triết.
"Sao lại nói anh lưu manh?" Đàm Triết xoay người, nghĩ tới gì đó lại vui vẻ, "Em chỉ có một định nghĩa về từ này thôi à..."
"Trời ạ!" Vu Giai lại hét, không biết phải nói gì, cả mặt ửng hồng.
Trần Nguyệt ra khỏi thang máy, nhìn dáng vẻ như là muốn tìm Đàm Triết, tới đây lại nghe thấy tiếng thét chói tay của Vu Giai, mặt mũi lập tức đen xì: "Hét cái gì, hô to gọi nhỏ, nếu khách hàng nghe thấy còn ra thể thống gì nữa."
"Bị tôi trêu." Đàm Triết chẳng hề đề ý, đi lướt qua người Trần Nguyệt.
"Quản lý Đàm, tôi có chuyện tìm anh, là về đồng phục của các anh." Trần Nguyệt ngăn anh lại.
"Giờ là giờ ăn trưa."
"Cùng đi ăn, vừa ăn vừa nói."
"Không được."
"Sao? Sao lại không được?"
"Vợ tôi tới."
Khi Đàm Triết đi vào nhà hàng, người đầu tiên anh thấy không phải Lâm Địch mà là Từ Tiếu Thiên đang ngồi một góc nhàn nhã uống nước. Từ Tiếu Thiên hiển nhiên không đoán được anh sẽ xuất hiện, lúc bị mắt anh quét qua rất phối hợp mà sặc một chút, vẻ mặt kinh ngạc chuẩn bị đứng lên.
Đàm Triết gật đầu với cậu, sau đó vẫy tay ý bảo cậu tiếp tục.
"Đừng quay đầu lai." Từ Tiếu Thiên hạ giọng.
"Ai đó?" Lạc Hiên giơ thìa lên, trên thìa phản xạ hình ảnh của người ngồi sao.
"Quản lý Đàm của bọn tớ."
"Ai?" Lạc Hiên cũng giật mình, "Là vợ hoặc tình nhân của ảnh?"
"Hiện giờ tớ cực kỳ mong đấy là Tuesday."
"Không phải cậu bảo đây là chính thất à?"
"Nếu là Tuesday," Từ Tiếu Thiên chống cằm, lộ vẻ hung ác, "Có phải là tớ tóm được nhược điểm của ảnh không..."
"Ôi trời," Lạc Hiên cười, "Trông cậu bây giờ..."
"Trông làm sao?"
"Quá đẹp trai."
"Cảm ơn. Tớ không cố ý đâu mà cứ đẹp trai như thế, tùy tiện lớn lên thôi."
Đàm Triết ngồi xuống trước Lâm Địch, châm thuốc: "Sao em lại tới đây, không phải bảo hôm nay đi shopping à?"
"Mua xong rồi." Lâm Địch liếc nhìn anh, lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc lá của nữ, Đàm Triết lập tức cầm bật lửa châm cho cô.
"Sau đó thì sao?"
"Tới đây tìm anh ăn cơm."
"Được yêu mà sợ đó, Lâm đại tiểu thư muốn ăn gì?"
"Đừng giả ngu," Lâm Địch cầm thuốc lá, lạnh lùng nhìn, "Rốt cuộc hôm đó anh làm gì?"
"Gì cũng không làm. Đã bảo là đi đánh bài." Đàm Triết cười cười.
"Giải thích thế nào về mùi nước hoa trên người?"
"Em muốn nghe giải thích thế nào," Giọng Đàm Triết vô cùng bình tĩnh, "Chú Đinh dẫn bốn cô gái tới, lúc vào phòng thì áo khoác để chung một chỗ..."
"Nếu em không tin?"
"Anh có thể tiếp tục ngủ ở văn phòng. Chả sao cả."
Từ Tiếu Thiên không nghe rõ Đàm Triết với người phụ nữ kia nói gì, nhìn động tác và vẻ mặt của Đàm Triết cũng không đoán ra đây là chính thất hay Tuesday.
Mãi nửa tiếng sau khi hai người đứng dậy ra ngoài, Từ Tiếu Thiên thấy Đàm Triết rất tự nhiên ôm eo người kia, vì thế xác định đây là vợ ảnh. Đàm Triết vốn kiêu ngạo, sẽ không ở chỗ làm việc của mình mà quang minh chính đại ôm Tuesday từ nhà hàng đi ra.
"Là chính thất." Từ Tiếu Thiên vui vẻ, rất có cảm giác thành công nhìn Lạc Hiên, "Chắc chắn là chính thất."
"Chẳng phải cậu mong đấy là Tuesday để cậu bắt thóp được đuôi người ta rồi tha hồ tàn sát à?"
"Tớ vừa nghĩ lại, vẫn thấy hôn cậu thì hấp dẫn tớ hơn."
"Đến đây đi." Lạc Hiên buông dao nĩa trong tay, cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Đến làm gì?"
"Hôn tớ đó."
"Tớ đệt, ở đây?" Từ Tiếu Thiên kinh ngạc.
"Ừ thì sao, không dám à? Thế thì cá cược vô hiệu."
"Đừng!" Giọng Từ Tiếu Thiên hơi cao lên lại vội vàng ép xuống, "Cậu quá vô lại!"
Lạc Hiên huơ huơ ngón trỏ trước mặt cậu: "Suỵt, đừng kích động. Được rồi, để tỏ rõ thành ý của tớ, tớ chủ động vậy."
"Đây là chỗ tớ làm đó..." Từ Tiếu Thiên rất không quen với việc Lạc Hiên trở nên tích cực, định giả ngây để tránh nhưng Lạc Hiên đã nhanh chóng vươn tay lên môi cậu chọc chọc.
"Ok." Lạc Hiên cúi đầu tiếp tục ăn.
"Chờ chờ đã, ok cái gì?" Từ Tiếu Thiên khá hoang mang.
"Không phải hôn cậu rồi đó à?" Lạc Hiên nói mà không thèm ngước lên.
"Cậu chắc chắn đó là hôn mà không phải là chọc một cái?"
Ăn cơm trưa xong, Từ Tiếu Thiên đưa Lạc Hiên ra ngoài khách sạn bắt taxi, nhìn theo bóng cậu rời đi, lưu luyến chỉ kém hai mắt đẫm lễ vẫy tay tạm biệt.
Lúc cầm theo sổ ghi chú ra thang máy vừa hay gặp Đàm Triết từ bãi đỗ xe đi tới.
"Quản lý Đàm," Từ Tiếu Thiên vô cớ chột dạ, cảm thấy mình đã thấy phải thứ không nên thấy.
"Bàn xong rồi à?" Thật ra Đàm Triết không khác gì lúc trước, thấy cuốn sổ trên tay cậu thì hỏi.
"Vâng. Chỉ là em chưa biết mấy cái đó..."
"Chút nữa anh đưa cho cậu một bản kế hoạch hoàn chỉnh ngày trước, cậu cứ làm theo là được. Ngoài ra tuần sau cậu được bố trí đến lễ tân thực tập một tuần, làm quen với quy trình làm việc của bộ phần buồng phòng, sau này lúc sắp xếp cho khách hàng sẽ biết đường mà làm."
"Vâng."
Nói xong câu này hai người cùng im lặng. Thang máy cứ dừng mãi ở tầng 12 không chịu đi xuống. Từ Tiếu Thiên thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, rất muốn cửa thang máy mau chóng mở ra, đứng mấy phút không có gì để nói, cậu hỏi một câu: "Đó là vợ anh hả?"
"Ừ. Xinh nhỉ."
"... Rất xinh."
"Trừ xinh ra thì chẳng còn gì khác."
Từ Tiếu Thiên chép miệng trong lòng, hỏi mẹ gì hỏi mẹ gì, hỏi xong giờ chẳng biết nói tiếp như nào. Cậu im lặng, cảm thấy không khí bây giờ còn ngượng hơn cả lúc này.
Đàm Triết không để ý đến sự yên lặng của Từ Tiếu Thiên, dường như không bận tâm đến sự xấu hổ của cậu, còn nói thêm một câu khiến Từ Tiếu Thiên càng xấu hổ lại còn khó hiểu: "Thế mới bảo xem ít AV** thôi."
"Gì..." Từ Tiếu Thiên không khỏi quay sang nhìn Đàm Triết, "Sao lại liên quan gì đến AV?"
"Xem AV nhiều sẽ cho rằng phụ nữ chỉ cần mặt đẹp dáng ngon là được," Thang máy cuối cùng cũng đã đi xuống, Đàm Triết bước vào, "Cậu nên xem ít AV đi. Không phải vì nó không tốt cho cơ thể mà vì có thể giảm yêu cầu của cậu với con gái xuống."
Từ Tiếu Thiên khó chịu theo vào. Vẻ mặt Đàm Triết vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra nói đùa hay là nghiêm túc, Từ Tiếu Thiên nhịn cười làm vẻ mặt đau khổ, lơ đãng nói: "Đây là anh tự kết luận ra à?"
"À, dù sao thì anh kết hôn vì cảm thấy vợ anh mặt với dáng người đều đỉnh nhất."
Trở lại phòng thị trường, Từ Tiếu Thiên đang muốn thở phào nhẹ nhõm lại thấy Trần Nguyệt đang ngồi ở chỗ của cậu.
Mọi người trong phòng đều đã cơm nước xong trở về, vì sự xuất hiện của Trần Nguyệt mà vô cùng yên tĩnh. Thường ngày giờ này đang là cao điểm của chuyện phiếm tán dóc, lúc này lại chẳng khác gì nhân viên khách sạn ưu tú, tất cả đều hoặc viết hoặc vẽ trên bàn, một trạng thái say sưa vô cùng với công việc.
"Chờ anh lâu lắm rồi." Trần Nguyệt thấy Đàm Triết đi vào, lập tức đứng lên, "Đồng phục của các anh..."
"Chút nữa tôi qua tìm cô," Đàm Triết ngắt lời Trần Nguyệt, đi vào văn phòng, "Từ Tiếu Thiên cậu vào đây một chút."
"Chuyện đồng phục nhỏ thế thôi, anh kéo dài làm gì?" Trần Nguyệt có hơi không vui, mặt xị xuống, hét lên với Đàm Triết.
Phòng thị trường vốn dĩ đã yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng thở nhưng bây giờ nhờ giọng nói của Trần Nguyệt mà nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch. Đàm Triết dừng chân, chậm rãi xoay người lại, đây là lần đầu tiên Từ Tiếu Thiên thấy anh không có biểu cảm gì, vẻ mặt này càng khiến người ta thấy lo lắng hơn cả khi anh nổi giận hoặc mắng chửi người khác.
Nhưng vẻ mặt ấy chỉ tồn tại trong nháy mắt, Từ Tiếu Thiên còn chưa kịp nhìn rõ trên mặt anh đã lại treo nụ cười: "Việc như vậy mà nhỏ? Việc nhỏ như thế mà tôi có tự quyết được đâu."
Nói xong anh đi vào phòng làm việc cất giọng bình tĩnh: "Từ Tiếu Thiên vào đi."
Từ Tiếu Thiên vội vàng chạy theo, trong thời khắc căng như dây đàn này cậu nhanh chóng lựa chọn Đàm Triết, vừa vào phòng liền nhanh nhẹn chốt cửa, chặn Trần Nguyệt ở ngoài.
"Anh bạn trẻ, lộ liệu quá không tốt đâu." Đàm Triết chậm rì rì mở miệng, nói thì nói thế nhưng giọng điệu toàn ý cười.
"Vâng," Từ Tiếu Thiên liếc nhìn cửa kính, Trần Nguyệt đã đùng đùng nổi giận xoay người đi khỏi phòng thị trường, "Nếu lại đến lần nữa em sẽ nói mong chị quay về văn phòng chờ một chút, quản lý Đàm qua ngay bây giờ..."
"Không sai," Đàm Triết cười, lấy một tập tài liệu trong hộc bàn ném cho cậu, "Dù anh rất thích năng lượng nhanh nhạy của cậu, nhưng chẳng biết lúc nào thì ngã."
"Em sẽ cố hết sức giữ gìn vòng trong vòng ngoài thành trì..." Từ Tiếu Thiên mở tài liệu, đó là bản kế hoạch một hội nghị có quy mô lớn vào năm ngoái, "Em sẽ xem ngay."
"Ừm," Đàm Triết gật đầu, xua tay ý bảo cậu có thể ra ngoài, ngẩng đầu như nhớ ra gì đó hỏi cậu: "Quản lý giám sát kia của ông chủ Tiếu... Hai người có quan hệ gì vậy?"
*khen ngợi
**AdultVideo: phim sex
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT