*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Băng Mật bật cười, tưởng Đường Ngữ đang chơi trò chơi với mình bèn phối hợp với cậu, nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu.
Trên lầu hai có một mùi rượu ngòn ngọt như có như không, Băng Mật thấy cửa phòng làm việc khép hờ, lặng lẽ nở nụ cười, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đoán là sẽ có một tiếng hù dọa nên không đi vào.
"?" Băng Mật đã sẵn sàng để bị Đường Ngữ hù, nhưng nhìn một vòng vẫn không thấy ai. Hắn nhìn xuống bàn học, thấy sách y học bị người khác đụng vào. Hắn nhớ rõ ràng lần trước mình đã đọc đến trang 68, nhưng bây giờ lại là trang 90. Dường như cảm nhận được cái gì, Băng Mật quay đầu nhìn sang cái lọ ở góc kệ sách. Cái lọ cũng bị chạm vào.
Xem ra Đường Ngữ đã vào căn phòng này, không biết sau khi Đường Ngữ nhìn thấy đống kẹo mà hắn cất giữ sẽ nghĩ như thế nào.
Hắn xoay người ra khỏi phòng, lầu hai cũng rất im ắng, Băng Mật tìm một vòng, cuối cùng mới đứng trước cửa phòng ngủ mình. Chẳng lẽ... Đường Ngữ đang ở trong phòng ngủ của mình?
Nhưng mà lâu như vậy, Đường Ngữ yên lặng ở trong đó làm gì?
Lòng hiếu kì của Băng càng lúc càng lớn, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"..." Băng Mật phục rồi.
Trên cái giường to rộng có cậu chàng đang nằm thò hai chân ra khỏi giường, giày không cởi, chỉ đơn giản trực tiếp nằm sấp xuống rồi ngủ luôn. Hơn nữa... trong phòng nồng nặc mùi rượu gạo.
Rượu gạo...?!
Quả nhiên, trên tủ đầu giường có một cái hũ trống không, là cái hũ hôm qua hắn mua về để trong tủ lạnh, thì ra Đường Ngữ ăn cơm rượu.
Hắn vội vàng quay về, vốn tưởng rằng Đường Ngữ đang ngoan ngoãn làm bài tập chờ hắn, kết quả là cậu lại ăn ngon ngủ kĩ.
Dở khóc dở cười.
Nhưng mà nằm ngủ thế này không những lạnh mà còn không thoải mái, Băng Mật cũng ngại đánh thức cậu, đành phải tự mình đi qua cởi giày cho cậu, xốc chăn lên cẩn thận dịu dàng nhét người vào trong.
Băng Mật dém chăn sát cằm Đường Ngữ, chỉ để lộ gương mặt trắng hồng của cậu. Hắn ngồi dựa đầu vào tường, giơ ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, ngón cái mơn trớn đôi môi bị hôn sưng lên của cậu, ánh mắt càng thêm chiều chuộng.
Cục vàng lớn này, bây giờ là của hắn, hắn tham lam nghĩ, về sau cũng là của hắn, vẫn luôn là của hắn, và sẽ mãi mãi là của hắn.
Tình cảm đậm sâu, Băng Mật khom lưng hôn lên khóe mắt cậu, nụ hôn này không hề chứa một chút tình dục nào, chỉ có thành kính và quý trọng.
Đây là người mà khó khăn lắm hắn mới thích được, nhất định phải quý trọng. Hắn cũng tin rằng Đường Ngữ sẽ không dễ dàng từ bỏ, sẽ không lừa gạt hay phụ lòng hắn. Nếu có một ngày mà hai người bắt buộc phải công khai, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ Đường Ngữ thật tốt, tất cả những lời đồn đãi vớ vẩn, những lời phản đối nghi ngờ hắn đều có thể một mình chịu được.
Chỉ cần Đường Ngữ không rời không bỏ hắn.
Đời này, hắn đã bị gia đình tổn thương, nên hắn không muốn lại bị tình yêu tổn thương nữa. Hắn vẫn luôn thận trọng để tâm, cố gắng loại bỏ tất cả những gì ngoài ý muốn.
"Hừ... Hừ hừ..." Đường Ngữ khó chịu rên vài tiếng, vặn người, hai tay từ trong chăn thò ra túm lấy tay Băng Mật, sau khi bắt được rồi thì đặt lên mặt cọ tới cọ lui.
Ý là muốn tỉnh lại sao?
Băng Mật im lặng không nói gì, bỗng thấy hàng mi vừa dài vừa cong của Đường Ngữ động đậy, mắt khẽ hé ra một khe hở nhỏ. Hắn không chắc, nhẹ giọng hỏi: "Bé Đường ơi, cậu tỉnh chưa?"
"Ưm..." Đường Ngữ áp tay Băng Mật lên mặt mình.
"Bé Đường ơi, tôi hỏi cậu, cậu nhỏ của cậu tốt với cậu hơn, hay là tôi tốt với cậu hơn?" Băng Mật ngồi xổm dưới đất nhìn người trên giường.
Hắn đã muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi, chỉ là hắn cứ cảm thấy mình không nên hỏi, vì nghe giống như đang ghen với cậu nhỏ của người ta, trông có vẻ rất trẻ con, rất vô lý. Nhưng mà bây giờ nhân lúc Đường Ngữ đang mơ màng, hắn hỏi cậu, gánh nặng tâm lý lại không lớn như vậy.
"Cậu nhỏ là... cậu nhỏ tốt nhất."
Sắc mặt Băng Mật tối đi, câu trả lời nhẹ nhàng của Đường Ngữ như một cái búa nện vào lòng hắn, một nện gọi là đố kị, một nện gọi là ghen tuông, cứ liên tục đánh vào trái tim hắn.
Tiếp đó, Đường Ngữ lại mơ mơ màng màng nói: "Có tốt hơn nữa cũng không tốt bằng chí cốt của tôi... Vì Băng Mật là Băng Mật mà tôi thích nhất."
Câu này làm tâm trạng của Băng Mật thay đổi 180 độ, trái tim bị đao búa đập nát lập tức được an ủi, sau đó bị một cái bẫy ngọt ngào tên là "Đường Ngữ" cuốn vào, biến thành một vũng nước.
Đường Ngữ bây giờ có khả năng thay đổi tâm trạng của hắn một cách bất ngờ, dễ dàng khơi dậy các loại cảm xúc, đùa bỡn với suy nghĩ của hắn. Cái cảm giác này đáng lẽ sẽ làm cho người nhạy cảm như hắn thấy không an toàn, nhưng nếu người đó là Đường Ngữ, hắn có thể toàn tâm toàn ý tự nguyện hiến dâng.
"Cậu thích cậu ấy bao nhiêu?" Băng Mật cảm thấy mình hỏi đến là hèn mọn.
"... Thích đến nỗi muốn ở bên cậu ấy cả đời." Đường Ngữ dụi dụi đầu.
"Thật vậy ư?" Băng Mật không nhịn được bật cười.
"Chỉ là..." Chỉ là cậu còn có việc gạt Băng Mật.
Tim Đường Ngữ vô thức chua xót, đầu óc vốn mông lung cũng dần tỉnh táo lại, cảm giác sợ hãi này khiến cậu đột nhiên mở mắt, sau đó mơ hồ đối diện với ánh mắt khó hiểu của Băng Mật.
Băng Mật ghé sát vào cậu: "Chỉ là sao?"
Trong lòng Đường Ngữ hoảng sợ, hai mắt mông lung mơ hồ nhìn đi chỗ khác, dụi vào lòng Băng Mật làm nũng, ôm cổ người ta, ú ớ nói: "Không có gì."
Cậu sợ mà, sợ đến mức không dám nói.
Sau đó cậu giả vờ ngủ, vờ một lúc thì thật sự ngủ mất.
Cậu cũng không biết mình ngủ bao lâu, dù sao thì ngủ rất sâu lại còn rất thoải mái, cũng rất ấm áp.
Lúc cậu tỉnh lại là do bị chuông điện thoại đánh thức, nhìn qua thì thấy vậy mà lại là mẹ, cậu nhanh chóng bắt máy: "Alo mẹ."
"Bây giờ sắp tám giờ rồi, con đi đâu chơi đấy?" Lý Dư Phân hỏi.
"Hả?" 8 giờ? Đường Ngữ lập tức ngồi dậy, quả nhiên ngoài cửa sổ đã tối mịt, không ngờ cậu lại ngủ lâu đến vậy.
"Con con con về liền bây giờ đây." Đường Ngữ chột dạ cúp máy, vừa tung chăn ra thì thấy đồng phục bị cởi mất, có hơi lạnh, lúc lấy áo đồng phục lại thấy quần đồng phục cũng biến mất, nhìn xuống thì thấy mình đang mặc quần giữ ấm sọc đen trắng.
Xấu hổ quá đi mất... Chắc lúc Băng Mật thay cho cậu đã thấy hết rồi nhỉ?
Á á á á, nhục quá không dám gặp người nữa!
Đường Ngữ lăn qua lăn lại, siết tay đấm lên giường, trong lúc hỗn loạn thì nghe thấy tiếng động lạ, ngẩng lên thì thấy Băng Mật đứng ở cửa, vẻ mặt trông như đã thấy được điều gì đó thú vị.
Đường Ngữ: "..." Đơ người, sau đó cậu cười một cái, "Tôi không cẩn thận ngủ quên mất."
Lúc này, Đường Ngữ ở trên thì mặc áo khoác đồng phục đàng hoàng, ở dưới vẫn còn là quần giữ ấm sọc đen trắng, quần giữ ấm khá bó, hoàn hảo khoe ra toàn bộ đường cong trên chân cậu, thon dài thẳng lại rất săn chắc. Cậu không mang vớ, có thể là lúc ngủ đá đâu mất, để lộ mắt cá chân mảnh khảnh và bàn chân trắng hồng.
Băng Mật nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, mắt không lộ rõ cảm xúc. Hắn đi đến mép giường rồi ngồi xuống, thấy Đường Ngữ ngồi co chân lại bèn đưa tay nắm lấy một chân cậu: "Không lạnh hả?"
"!" Đường Ngữ đờ cả người, quên cả thở, cái chân bị cầm cảm thấy ấm áp, lúc này cậu mới phát hiện thì ra chân của mình cũng đông cứng ngắc rồi. Hồi lâu sau cậu mới gật đầu trả lời.
"Chắc là vớ ở trong chăn đấy." Băng Mật nói.
"Ò." Đường Ngữ chuẩn bị chui vào trong chăn tìm, kết quả mới vừa cử động thì bị đè ngã lên giường. Cậu ngẩn người, chuyện gì thế này, ngay sau đó Băng Mật liền cúi đầu hôn cậu.
Nhưng lưỡi Băng Mật vừa len vào thì đã bị đút cho một viên kẹo. Băng Mật ngơ người, ngậm viên kẹo được đưa tới, ngạc nhiên nhìn Đường Ngữ: "Cậu ăn kẹo khi nào đấy?"
Đường Ngữ chỉ vào dưới gối Băng Mật: "Vô tình sờ thấy." Cậu cũng không ngờ Băng Mật cất kẹo ở dưới gối, thuận tay lụm được nên ăn luôn.
"Nhóc thúi này, cậu ăn mất giấc mơ của tôi rồi." Băng Mật búng trán cậu.
"Cậu nói gì vậy, trẻ trâu quá há há há..." Đường Ngữ cười đến không dừng nổi.
"Chẳng phải là cậu nói à, đặt một viên kẹo dưới gối sẽ mơ thấy điều ngọt ngào."
"Tôi...?" Đường Ngữ ngẩn ngơ, hình như là cậu có nói vậy thật, nhưng mà là nói với Nòng Nọc từ hồi nảo hồi nào, lúc đó cậu chỉ tùy tiện trêu Nòng Nọc thôi, không nghĩ tới việc Băng Mật đã nghe thì thôi, lại còn làm theo.
"Không phải chứ, cậu làm lâu vậy rồi?" Đường Ngữ không giấu được sự kinh ngạc trong mắt.
Băng Mật gật đầu.
Đường Ngữ lại hỏi: "Vậy cậu có mơ thấy giấc mơ ngọt ngào nào không?"
"Thi thoảng." Băng Mật nói.
Đường Ngữ: "..."
Tư thế hai người thân mật, Băng Mật đè Đường Ngữ ở dưới, bóp eo cậu, hô hấp giao nhau, không khí cũng nhiễm phải mùi kẹo trái cây ngọt ngào. Hắn cúi xuống, đút kẹo trong miệng cho Đường Ngữ, Đường Ngữ bị ép nhận lấy, mắt nhỏ giận dỗi trừng Băng Mật: "Không ngọt hả?"
"Ngọt." Băng Mật nói. Sau đó hắn chôn đầu vào cổ Đường Ngữ, nhẹ nhàng hít hà mùi hương thuộc về Đường Ngữ: "Cả người cậu đều ngọt, thường xuyên làm tôi có suy nghĩ muốn lột ra nếm thử."
Biến thái quá đi...
Mặt Đường Ngữ đỏ bừng, cạch một cái cắn nát kẹo trong miệng, cả người lâng lâng, lại bắt đầu không biết xấu hổ nói: "Tất nhiên là tôi ngọt rồi, lúc tôi ở trong bụng mẹ á, nước ối cũng ngọt nữa."
"Phụt..." Băng Mật vùi đầu cười, "Nói bậy."
"Hừ." Đường chảnh chó* online.
*Gốc 傲娇, mình không biết nên để ngạo kiều luôn hay nên biến đổi tùy ngữ cảnh nữa, ở đây thường ý chỉ người trong nóng ngoài lạnh, hoặc kiểu người khẩu xà tâm phật.
Băng Mật chỉ đành phối hợp với cậu: "Thế nên cậu ngọt như vậy là do bị ngâm mà lớn."
"Vậy cậu muốn ngâm tôi không?" Hai chân Đường Ngữ kẹp lấy eo Băng Mật.
Băng Mật: "..."
Đường Ngữ tự ý thức mình lại bắt đầu thả thính, vội vàng nói: "Tôi đùa chút thôi." Rồi cậu lại che miệng tỏ vẻ sẽ không nói nữa.
Bỗng Băng Mật ngẩng lên nhìn thẳng vào Đường Ngữ: "Tôi nói với cậu nữa, cậu còn trêu tôi như vậy nữa, tôi sẽ chơi cậu đến khóc."
Đường Ngữ ngừng thở, ánh mắt Băng Mật rất nghiêm túc, không giống như đang đe dọa mà là cảnh báo trước khi làm. Cậu thấy hơi sợ bèn chống tay lên ngực Băng Mật, ấp úng nói: "Tôi nói giỡn thật mà, tôi muốn đi xì xì, cho tôi đi nha?"
Cậu kiếm cớ đó, cậu không hề muốn đi vệ sinh.
Băng Mật chỉ im lặng nhìn cậu.
Lúc này 520 xuất hiện:【Ký chủ, chúc mừng cậu thành công kích hoạt "Hồ lô mật đường", hoàn thành cộng ba điểm, gom đủ năm điểm là được chọn thẻ chức năng đó. Chúc cậu chơi vui vẻ nhá~】 Rồi cười xấu xa chuồn mất.
Đường Ngữ bị dọa rồi, cậu biết "Hồ lô mật đường" này không phải là hồ lô bọc mật đường. Hồ lô là nói trại cho "tuốt súng" đó!
*冰糖葫芦 (hồ lô đường phèn), còn có thể hiểu là kẹo hồ lô, từ 葫芦 (hồ lô) đọc là "húlú", gần giống 互撸 (tuốt súng) là "hù lū"
Thấy Băng Mật thật sự muốn thả cậu đi, Đường Ngữ bèn kéo cổ áo hắn: "Hệ thống lại giao nhiệm vụ."
"Hôn hôn hay ôm ôm đây?"
"Đều không phải."
"Vậy là..."
"Vuốt vuốt." Lúc nói ra cả người Đường Ngữ cũng căng cứng.
Băng Mật buồn cười, đùa hay đó, hệ thống Oan gia hòa hảo nào lại bắt người ta làm mấy chuyện thân mật như vậy, cũng đâu phải là hệ thống yêu đương. Lời nói dối của Đường Ngữ càng nói càng hoang đường. Dù cho không có yêu cầu của hệ thống, hắn cũng sẽ không từ chối Đường Ngữ, cớ sao phải làm chuyện thừa thãi vậy?
Được, coi như là do Đường Ngữ mê chơi đi. Băng Mật nghĩ.
222: 【Thân ái, không được từ chối yêu cầu của Đường Ngữ đâu đó. Hoàn thành cộng ba điểm, vậy là có thể chọn Thẻ chức năng được rồi.】
【?】 Băng Mật thấy thật kỳ lạ, 【Yêu cầu kiểu này mà cậu cũng thấy là nên đồng ý?】
【Đúng vậy, oan gia hòa hảo mà, cũng đâu phải là yêu cầu gì quá đáng, tất nhiên là có thể đồng ý rồi. 】 222 vô lương tâm nói.
【...】 Không phải là Băng Mật định từ chối, nhưng sao 222 lại có thể bảo hắn đồng ý?
Trong lòng 222: Hu hu hu, tui còn có thể lừa dối cậu ta bao lâu đây?
Đường Ngữ đỏ mặt, hấp háy mắt: "Hồ lô mật đường."
Băng Mật đáp: "Một giờ."
"Hả? Lâu lắm đó!" Đường Ngữ kinh ngạc mặt mũi nhăn nhó.
"Đây là làm giúp nhau đúng không?" Băng Mật hỏi.
Đường Ngữ lúng túng gật đầu. Băng Mật cười nói: "Vậy thì không sai đâu." Hắn nói xong thì duỗi tay vào trong.
Nhưng Đường Ngữ lại túm lấy tay hắn, hít sâu một hơi: "Đây là lần đầu tiên tôi với người khác... cái đó, cậu hiểu mà."
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Băng Mật: Tôi không tin lần này quá giờ cậu còn có thể đẩy tôi ra.
Bé Đường che miệng khóc: Tui hong có tính giờ thiệt mà.
520: Há há há, là tui đó.
- --
*Kẹo hồ lô