*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Trước kia trường học sẽ công bố xếp hạng thành tích của cả trường, nhưng sau đó Bộ Giáo dục ra công văn tiêu đề đỏ* nói không được công bố xếp hạng để bảo vệ lòng tự trọng của học sinh các thứ. Đường Ngữ cảm thấy hẳn là lương tâm trỗi dậy.
*Văn kiện tiêu đề đỏ là những văn kiện có tiêu đề màu đỏ và được đóng dấu màu đỏ. Đây là những văn bản do các đơn vị hành chính hoặc trung ương ban hành để đưa ra các quy định.
Lão Mã phát bảng thành tích, trong lớp đã có mấy bạn kêu rên, nhưng vẫn có bạn vui mừng, đây chính là cái gọi là kẻ khóc người cười*, khiến Đường Ngữ cũng căng thẳng theo.
*Gốc 各家欢喜各家忧 (vài nhà mừng vài nhà lo): khi có một sự việc nào đó diễn ra, sẽ có người vui (vì có lợi), nhưng cũng có người buồn và lo lắng.
Lúc phiếu điểm màu trắng phát đến bàn mình, Đường Ngữ nhìn vào tổng điểm —— 548.
Quá là giỏi!
Đây là thời khắc đi vào lịch sử.
Đường Ngữ móc điện thoại ra chụp tách tách mấy tấm, gửi vào nhóm gia đình trước tiên.
Bé Đường: Bố mẹ ơi nhìn này, tổng thành tích của con tăng mấy chục điểm lận!
Cũng không trách Đường Ngữ vui vẻ đến vậy, vì các kì thi trước đây, cậu cứ quanh quẩn khoảng 500 điểm, không tăng cũng không giảm. Kì thi lần này thế mà lại tăng đến gần 550, cậu đương nhiên là vui không chịu nổi.
Mẹ tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn thấy xếp hạng trên phiếu điểm, nhanh chóng trả lời: Cục cưng giỏi quá*, bây giờ đã tăng lên hạng 220 rồi, về nhà mẹ nấu đồ ăn ngon cho cục cưng.
*棒棒哒 (bổng bổng đát): ngôn ngữ mạng mang ý nghĩa khen ngợi một cách dễ thương, khá giống moah moah (me me ta 么么哒).
Từ khoảng hạng 300 của khối nhảy lên hạng hơn 200, đối với bố mẹ Đường Ngữ mà nói thì quả thật là kỳ tích.
Đường Ngữ kích động đến nỗi nước mắt chảy ròng, vui vẻ tới mức sắp bay lên luôn. Bỗng nhiên cậu chú ý tới phiếu điểm của Băng Mật, bèn thò đầu qua nhìn, vừa nhìn thấy lập tức hóa đá.
Oh my god, đây là phiếu điểm của học thần ư, hoàn hảo đến nỗi khiến người khác ghen tị —— tổng điểm 742, xếp hạng nhất.
"Chúc mừng cậu đạt được hạng nhất khối của riêng cậu*." Đường Ngữ nói.
*Ở đây vốn tác giả để là 不动产, là bất động sản hoặc có thể hiểu là tài sản cố định, ý nói là hạng nhất như nhà của Băng Mật không đổi chủ.
Băng Mật nhìn phiếu điểm của cậu, hài lòng gật đầu, "Chúc mừng cậu điểm môn Toán đột phá 100."
Đường Ngữ nhìn thành tích môn Toán của mình.
Á á á á, 101 đó!
Đây là con số thần tiên gì vậy, sau khi cậu lên cấp 3 thì không còn thấy điểm toán mình vượt qua con số 100 nữa, trước nay chỉ ở khoảng bảy tám chục điểm.
Đường Ngữ kích động túm lấy tay Băng Mật, cảm động rớt mắt: "Bạn ơi, đại thần ơi, con thuyền hữu nghị của chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ lật, tôi sẽ ngoan sẽ nghe lời mà, xin cậu cứ gánh tôi nha."
"..." Băng Mật cười không nói.
Đường Ngữ lại cầm phiếu điểm Băng Mật qua: "Dù sao thì cậu cũng không để bụng phiếu điểm này, cậu tặng tôi được không?"
Cậu đặt phiếu điểm hạng nhất của khối lên bàn mình, sau đó chụp ảnh gửi vào nhóm gia đình, còn chưa kịp nói của ai thì bố đã lên tiếng: "Phiếu điểm này lợi hại, làm giả như thật vậy."
Đường Ngữ: "..." Cậu nghiêng đầu nhìn Băng Mật đang viết gì đó.
Bố lại nói: Vợ ơi, nếu anh đưa các đồng nghiệp xem phiếu điểm này, thì họ có tin đây là con trai anh không nhỉ?
Mẹ: Không tin.
Bố: Cũng đúng, ai cũng biết trình độ của con trai chúng ta mà.
Đường Ngữ:......
Cậu có hơi cạn lời, nhưng nếu suy nghĩ từ một góc độ khác —— sao cậu với Băng Mật lại chênh lệch nhiều như vậy nhỉ?
Con tim cậu đau quá man*.
*心塞 (tâm tắc): ngôn ngữ mạng viết tắt của nhồi máu cơ tim (心肌梗塞), tức là cảm thấy khó chịu, hoặc nói không nên lời.
Cậu cuối cùng cũng sâu sắc hiểu được, vì sao người ta nói cần cù rất quan trọng, nhưng dù có cần cù cũng không bằng thông minh.
Cậu ngồi cùng bàn với Băng Mật lâu như vậy, nhưng không hề thấy Băng Mật học thuộc, thậm chí tài liệu học tập cũng ít khi đọc, hắn cũng không mua nhiều đề luyện để làm.
Có thể nói Băng Mật là nhất tâm lưỡng dụng*, cậu biết Băng Mật vẫn thường đọc một quyển sách ——《Tri thức cơ bản của y học lâm sàng》.
*一心两用 (nhất tâm lưỡng dụng): làm hai việc cùng lúc, không chuyên tâm.
Người ta không chuyên tâm vẫn có thể thi được hạng nhất, còn mình dùng hết chiến thuật biển đề* mới được đến cỡ hạng 200, tim có thể không đau sao?
*题海战术 (chiến thuật biển đề): tức là làm một đống đề luyện tập khi ôn luyện cho kì thi.
Bố thường nói đừng chạy theo sự công bằng tuyệt đối, bởi vì như thế sẽ thấy mình thiệt thòi tủi thân, nhưng bây giờ Đường Ngữ không tủi thân. Cậu tự ti.
Tuy bố mẹ thường an ủi cậu rằng không cần phải học tập quá mệt mỏi, chỉ cần giữ vững thành tích ổn định là được, tương lai không cần phải thi vào trường top thành phố, nhưng cứ tưởng tượng mình chênh lệch với Băng Mật rất xa, khó có thể thi vào cùng một trường đại học là cậu lại lo lắng.
Trước đây cậu không nghĩ xa như vậy. Thế giới của Đường Ngữ rất đơn giản, nhưng mà bây giờ cậu muốn đến gần Băng Mật một chút. Nếu có thể từ bạn cùng bàn trở thành bạn, vậy thì cũng có thể từ bạn trở thành bạn thân.
Như thế... cho dù sau này có học cùng trường đại học hay không, thì cũng có lý do để hẹn gặp.
Nói trắng ra là Đường Ngữ muốn một lý do danh chính ngôn thuận để có thể hẹn gặp Băng Mật, mà không phải là một tin nhắn quấy rầy từ một người xa lạ trong điện thoại Băng Mật.
520: 【Ký chủ, cậu quên tui rồi hả?】
【Tao có thể nói là tao vẫn thấy mày rất ảo không? 】 Đường Ngữ ủ rũ nằm rạp ra bàn.
【Tui không cần cậu thấy, tui chỉ cần tui thấy thế là được. Tui nói cậu nghe nè, những lo lắng đó của cậu là dư thừa, bởi vì nhiệm vụ của tui không thể thất bại được. Tui chắc chắn sẽ biến các cậu thành người yêu đúng nghĩa luôn.】 520 rất kiên định.
Đường Ngữ: 【 Ha ha.】
【 Tui nói thật, các cậu là đôi người yêu tiến triển chậm nhất mà tui từng dẫn dắt. Một người lý trí nhưng trong lòng thiên hồi bách chuyển*, một người sợ hãi không dám thừa nhận tình cảm. Tui thật sự chết lặng** luôn đó.】
*百转千回 (thiên hồi bách chuyển): suy nghĩ rối bời, hoặc trăm lần xoay chuyển.
**很方 (rất vuông): ngôn ngữ mạng nghĩa là chết lặng, hoảng hốt các thứ...
【 Từ từ đã, mày nói mày dẫn dắt "bọn tao"? 】 Hiếm khi đầu óc Đường Ngữ minh mẫn.
【Hả? Tui có nói như vậy hả? Chắc là cậu nghe nhầm rồi? 】520 sợ tới mức vội vàng lặn mất tăm.
Đường Ngữ đang muốn hỏi cho rõ thì Nòng Nọc ngồi đằng trước quay xuống khoe thành tích. Đường Ngữ chẳng còn tâm trạng ầm ĩ với cậu ta nữa.
Nòng Nọc tiện tay cầm lấy phiếu điểm của Đường Ngữ há hốc mồm to đến nỗi nhét vừa quả trứng gà, mãi mới nhả ra được một câu: "Mày vậy mà lại thi được điểm cao hơn tao?"
"Đúng rồi," Đường Ngữ được Nòng Nọc khen lập tức đắc ý mà quên luôn việc truy hỏi. "Tao đã nói rồi mà, tao mà cáu là tao làm được đề Toán luôn đấy."
Hướng Tâm cũng ngó sang nhìn thấy cột điểm tiếng Anh thì ngạc nhiên nói: "Đường Ngữ bé nhỏ, tiếng Anh của cậu chỉ thiếu một điểm nữa là được hạng nhất rồi, giỏi quớ*."
*腻害 (nị hại): từ này đọc gần giống 厉害 nghĩa là lợi hại.
Hả?
Nhỏ nói vậy Đường Ngữ mới nhận ra cậu chỉ còn một điểm là có thể cùng đứng hạng nhất môn này chung với Băng Mật rồi.
Há há há, hình như khoảng cách giữa cậu và Băng Mật cũng đâu có lớn lắm đâu nhỉ.
Nòng Nọc thấy Hướng Tâm để ý lập tức chó liếm rút một quyển sách từ trong đống sách của Đường Ngữ, hai tay dâng lên: "Nó hay đọc quyển《Từ vựng tiếng Anh tiêu chuẩn mới》này, đưa cậu xem nè."
Đường Ngữ: "..." Sách này là của tao, OK?
Cậu còn chưa kịp nói gì Nòng Nọc đã ân cần nịnh nọt*, cạn lời nhất là cái tên Nòng Nọc này chỉ dám chó liếm mà không dám theo đuổi.
*大献殷勤 (đại hiến ân cần): dâng tặng, nịnh nọt, ân cần để lấy lòng người khác.
Chuông reo, Nòng Nọc quay về, Băng Mật đẩy một thứ sang bàn Đường Ngữ.
"?" Đường Ngữ nhìn móc khóa figure mèo Tom nhỏ hơn bàn tay, nghi hoặc chọc nó một cái rồi hỏi, "Cho tôi hả?"
"Đây là quà tặng của quán ăn lần trước."
"Ồ, hóa ra là cái này. Hôm đó lúc về tôi còn tò mò, sau lại quên mất." Đường Ngữ cầm mèo Tom ngắm nghía.
Băng Mật thấy Đường Ngữ có vẻ rất thích, còn treo Tom lên cặp sách. Thật ra trong hộp còn có Jerry nữa, nhưng hắn để Jerry lại cho mình không nói cho Đường Ngữ mà thôi.
Hôm nay tâm trạng Đường Ngữ rất tốt, ân cần nịnh nọt bưng trà rót nước cho Băng Mật, có đồ ăn đồ chơi gì trong cặp cũng cúng hết, cho dù Băng Mật không cần.
520: 【 Ký chủ cậu thiệt là tự giác, cộng hai điểm khen cậu nè~】
Buổi trưa cơm nước xong quay lại, Đường Ngữ thấy Băng Mật vẫn chưa về bèn đi tìm sách Vật lý của hắn, nhưng mà lại nhìn thấy một quyển sách y học kẹp trong sách Địa lý, chính là quyển sách hắn hay đọc.
Cậu hơi ngứa tay, mở ra nhìn thử chắc không sao đâu nhỉ?
Đường Ngữ y như một con mèo tràn ngập hiếu kỳ, nhịn không được vươn móng vuốt mở sách y học ra.
Móa, toàn là ghi chú dày đặc. Cậu nhìn mà hoa cả mắt, hóa ra trước đây hắn toàn vùi đầu viết cái này, thật là có bản lĩnh, không ai dạy thì hắn tự học, trâu bò ghê.
Nhưng mà, tại sao lại cứ phải đọc sách y?
Não hắn đâu có vấn đề gì đâu?
Đường Ngữ nhớ trước đây Băng Mật từng nói, mẹ hắn là luật sư, cha hắn là chủ tịch công ty thực phẩm niêm yết.
Cả hai nghề nghiệp đều chẳng liên quan gì đến y học, chẳng lẽ hắn không muốn kế thừa gia sản mà muốn học y?
Vậy chắc chắn là cha hắn không đồng ý đâu, suy cho cùng, đứa con trai thông minh như vậy mà không kế thừa gia sản thì thật là đáng tiếc, vậy thì ai sẽ kế thừa một công ty lớn như vậy chứ?
À... con dâu tương lai.
Đó chính là vợ tương lai, éc... sao trong lòng cậu lại hụt hẫng như vậy nhỉ.
Cậu biết Băng Mật mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nên vội vàng để sách lại y như ban đầu, hoảng hốt như đi ăn trộm.
Lúc 520 nói chuyện đã hù cậu giật mình: 【Mày nói gì, lặp lại lần nữa?】
【Tui nói là, cậu đủ 6 điểm rồi, được chọn Thẻ chức năng.】
Vậy thì tốt quá, chuyện vui cứ đến hết cái này tới cái kia. Mỗi lần Đường Ngữ chọn thẻ cũng chỉ có một tiêu chuẩn, đó chính là hướng tới tới giá trị nhan sắc, vậy nên lần này cũng chẳng có gì bất ngờ, cậu chọn "Thẻ ánh mắt quyến rũ mười phút".
【Ký chủ ơi cậu điệu quá à, bảo sao người ta bảo cậu hút gay.】
【Tao vui, tao thích thế đấy, mày không cần quan tâm đâu, lần này mày đừng hòng ngăn cản được tao.】
【OK, tùy cậu đó. 】520 bỏ chạy.
Hôm nay các bạn học bị thành tích thi giữa học kỳ làm cho đau lòng, buổi trưa ăn cơm xong không thèm chạy lung tung trong lớp nữa. Những bạn yếu Ngữ văn tự giác cầm sách đến chỗ Hướng Tâm học thuộc.
Tuy rằng bây giờ học thuộc bài không thay đổi được điểm số, nhưng tuần sau lúc giáo viên Ngữ văn mở "đại hội □□", thì mình cũng đã học thuộc bài, sẽ tự tin hơn một chút.
Chỗ Hướng Tâm bị vây lại chật như nêm cối, nhưng lại khiến Nòng Nọc chịu không nổi, xô xô đẩy đẩy, cảm giác không khí không còn trong lành nữa.
"Trời ơi tôi đi ra tôi đi ra, nhường nhường nhường nhường đường." Nòng Nọc muốn ra ngoài.
Nhưng mà cậu ta vừa mới đứng dậy đã đột ngột vỗ bàn một cái thật mạnh.
Các bạn học: "......"
Quác... quác... quác...
Một đám quạ đen bay qua.
Nọng Nọc làm bộ kinh ngạc: "Tụi bây ngửi thử xem, hình như mùi khét?"
Các bạn học nghe thấy thế lập tức theo bản năng khịt mũi ngửi mùi.
Đường Ngữ cũng trúng kế của Nòng Nọc, cậu ngửi một cái là biết cậu ta thả bom, suýt thì rời khỏi thế giới tươi đẹp này, vội vàng hô một tiếng thật to: "Đừng có ngửi, là khí độc đó, mau tản ra!"
"Á!" Đám bạn học phản ứng rất nhanh, tất cả đều lui ra, lập tức cũng ngửi thấy cái mùi đó.
Quả thật là khí độc!
Đường Ngữ cuống quýt túm áo đồng phục Băng Mật để trên ghế dựa bịt mũi lại, hít một hơi thật sâu, thơm quá...
Cậu vừa thả lỏng thì nhìn thấy Băng Mật bước vào từ ngoài cửa, đối diện với ánh nhìn của Băng Mật. Sau đó, Băng Mật nhìn thấy áo đồng phục của mình bị Đường Ngữ ngửi với vẻ mặt hưởng thụ.
Băng Mật: "......"
Đường Ngữ biết Băng Mật hiểu lầm, vội vàng bỏ ra, giải thích: "Không phải đâu, vừa nãy Nòng Nọc thả bom khí độc, tôi tiện tay cầm lấy thôi."
"Ồ." Băng Mật nhìn một vòng quanh lớp, thấy các bạn học ai cũng bịt mũi, dửng dưng ngồi vào chỗ.
Đường Ngữ trả đồng phục lại cho hắn, cười hi hi: "Ngại quá."
"Không sao, chúng ta là bạn, không cần xin lỗi."
"Nhưng mà thật sự mùi khá thơm, cậu dùng nước giặt gì vậy?"
"Thì nước giặt bình thường thôi."
Nòng Nọc đỏ cả mặt, cậu ta không có ý tốt nói: "Tụi bây khoa trương quá đi mất, thối vậy luôn hả?"
Các bạn học cùng cãi lại, chỉ thiếu điều đè Nòng Nọc ra tẩn cho một trận. Thả bom thì thôi đi, lại còn nói xạo có mùi khét, hại mọi người ai cũng ngửi.
Buổi chiều tan học, Đường Ngữ ngẩng đầu giữa một đống bài thi. Cậu dọn cặp, muốn về nhà thật nhanh để bố mẹ khen thưởng mình.
Băng Mật và Đường Ngữ sóng vai đi ra cổng trường. Băng Mật theo bản năng nhìn sang phía bên kia đường. Từ lần trước nhìn thấy Đường Ngữ đi cùng cậu nhỏ, hắn đã rất hối hận, cực kì gai mắt với chiếc xe thương vụ cao cấp màu đen đó.
"Cậu đang nhìn gì đó?" Đường Ngữ thấy hắn nhíu mày.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Ngữ bé nhỏ: Bố ơi, phiếu điểm này không phải giả đâu, là của một đứa con trai khác của bố á.
Mẹ Đường Ngữ: Ông xã, nói phiếu điểm này là của con trai chúng ta cũng đúng mà. Sau này Băng Mật chính là một đứa con trai khác.
520: Hôm nay suýt thì lỡ miệng, chuồn thôi chuồn thôi.
- --
*Sách Băng Mật đọc "Tri thức cơ bản của y học lâm sàng" chắc là cuốn này nè
*Sách tiếng Anh Đường Ngữ đọc thì chắc là cuốn này
*Móc khóa figure Tom và Jerry
*Khoai tây xàm xí: Ok tui xác định là Đừn Ngữ hong có miếng lim sỉ nào luôn ròi nha mọi người, đã giám định xong. Trời ơi cầm áo ngta ngửi thấy ghê hong trời. Nma tui cũng có một đứa bạn, nó thơm dl á, tui cũng thích ôm nó ngửi nữa hê hê. Gì nma mụi ngừi ơi, hôm nay kỷ niệm một năm thành lập nhà nè. Dù bọn tui đã hứa dới lòng mình là sẽ hoàn thành bộ này nhằm kỷ niệm, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành bão chương thôi hê hê.
22/06/2021
Hết chương 34.