Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà

Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây

Quả nhiên, giây tiếp theo, lão Mã nhìn Băng Mật ở hàng cuối, cười nói: "Chúc mừng bạn Băng Mật lại đoạt được giải nhất cuộc thi Toán Olympic cấp thành phố!"

"Á á á á!"

"Trâu bò quá đi mất!"

"Cúp đâu rồi?"

Các bạn học khoa trương gào thét, như thể người đoạt giải là mình. Vậy mà chính chủ lại rất bình tĩnh, không hề ngước lên nhìn dù chỉ một chút, đang cúi đầu nghiêm túc viết gì đó.

Đường Ngữ ngồi cạnh Băng Mật nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn, nhưng không thể tìm thấy bất kì dao động cảm xúc nào, thật sự cảm nhận được cái gì gọi là kiêu ngạo đến mức "không thèm quan tâm*".

*毫不在乎 (hào bất tại hồ): thành ngữ, nghĩa là không quan tâm, không để tâm.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Băng Mật đoạt giải. Trước đây, cứ mỗi lần hắn đoạt giải, người khác sẽ hưng phấn thay hắn, mà dáng vẻ thờ ơ của Băng Mật lại làm Đường Ngữ bực mình. Cậu cho rằng hắn đang cố tỏ ra ngầu lòi.

Nhưng sau này khi hiểu hơn về Băng Mật, cậu nhận ra nếu một người đạt được nhiều vinh dự đến nỗi nó trở thành chuyện thường ngày, thì người đó sẽ không còn cảm thấy ngạc nhiên vui vẻ nữa.

Băng Mật cảm nhận được ánh mắt của Đường Ngữ nên hơi nghiêng mặt sang phía cậu, nhìn lên, bốn mắt giao nhau.

Đường Ngữ có cảm giác hoảng hốt khi bị bắt quả tang, vừa hay lúc này Nòng Nọc nói một câu giải cứu cậu.

Nòng Nọc: "Anh Băng, cậu đạt được nhiều giải thưởng như vậy, khi nào mới mời mọi người đi ăn một lần đây?"

Băng Mật nhìn đôi mắt híp lại vì cười của Nòng Nọc, lại nhìn ánh mắt lén lút nhìn mình của Đường Ngữ, cười nhạt: "Được, các cậu quyết định đi."

Vừa nói xong, cả lớp đồng loạt bày vẻ mặt "thật không thể tin được," ngay cả lão Mã cũng thấy ngạc nhiên. Suy cho cùng, ở trong lòng ông, Băng Mật vẫn luôn là kiểu người không thích qua lại với bạn học, trưởng thành hơn bạn cùng lứa nhiều.

Nhưng từ khi ngồi cạnh Đường Ngữ, tính cách Băng Mật trở nên cởi mở hơn nhiều, cũng cười nhiều hơn hồi trước.

Hóa ra ánh nắng của tên nhóc thối Đường Ngữ này còn có thể ảnh hưởng Băng Mật.

Sau đó, vài bạn học phản ứng nhanh đã bắt đầu bàn coi ăn gì, sau đó nhiệt độ câu chuyện tăng cao, mọi người ai cũng thảo luận xem phải làm thịt Băng Mật như thế nào.

Băng Mật chỉ cười không nói gì.

Đường Ngữ cũng thấy gần đây Băng Mật thay đổi rất nhiều: "À thì... Cậu thật sự muốn mời hả?"

Chẳng phải cậu không thích tụ họp à?

"Ừ." Băng Mật nhìn cậu.

"Nhưng mà..."

"Cậu đi không?" Băng Mật hỏi.

"Tất nhiên rồi, cậu mời tất nhiên tôi phải đi rồi, tôi ăn nhiều lắm đó, tôi phải ăn cho cậu sạt nghiệp luôn." Đường Ngữ làm vẻ mặt khoe khoang.

Băng Mật cười nhẹ: "Được thôi."

"Khụ khụ," lão Mã đứng ở của lớp vẫy Băng Mật, "Đến văn phòng với thầy một chuyến."

Sau khi Băng Mật bị lão Mã gọi đi, mấy con khỉ con trong lớp vẫn hưng phấn chịu không nổi. Nòng Nọc nắm vai Đường Ngữ lắc thật mạnh: "Á á á á, tao nói đại thôi mà anh Băng lại đồng ý rồi! Tự nhiên tao có cảm giác anh Băng rất coi trọng tao, thật đấy, bây giờ tao cực kỳ tự tin luôn."

"..." Đường Ngữ mặt không biểu cảm nhìn Nòng Nọc.

"Mày làm vẻ mặt gì đấy, à, đúng rồi, chúng ta đã tuyệt giao." Nòng Nọc đẩy Đường Ngữ ra, lại túm được Hướng Tâm.

Thiểu năng trí tuệ. Đường Ngữ thầm mỉa một câu trong lòng.

Lúc chuông vào lớp reng, Băng Mật mới quay lại. Sau khi vào cửa, hắn theo thói quen nhìn sang chỗ Đường Ngữ. Lúc này Đường Ngữ lại đang soi gương, điệu đà ngơ ngẩn gãi gãi đầu.

Băng Mật mỉm cười ngồi xuống, nhìn sang cái gương của cậu, chạm mắt với cậu qua gương: "Nói cậu nghe một tin buồn, cậu phải chuẩn bị tâm lý đi."

"Hả? Tin buồn gì?" Đường Ngữ bị những lời này làm cho sợ tới mức suýt chút nữa đập vỡ cả gương, trợn to mắt nhìn Băng Mật.

Trong nháy mắt, vô số chuyện đáng sợ hiện lên trong đầu cậu, chuyện nào cũng khiến cậu kinh hồn táng đảm.

"Cậu..." Băng Mật thấy cậu như vậy thì có hơi buồn cười.

Đường Ngữ thấy hắn muốn nói lại thôi trong lòng càng thấp thỏm. Cậu túm lấy tay áo đồng phục của Băng Mật: "Cậu nói đi, đừng có treo tôi, tôi chịu không được đâu."

Băng Mật cúi đầu nhìn bàn tay đang túm tay áo mình. Da tay cậu trắng trẻo mịn màng, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé. Hắn ngước lên nhìn: "Vừa nãy ở văn phòng của thầy chủ nhiệm, tôi nhìn thấy cây xương rồng bà cậu tặng thầy chết rồi, tôi nghĩ hẳn là nó bị khói hun chết."

"Rồi sao nữa?" Đường Ngữ bỗng bị giọng Băng Mật treo ngay chỗ then chốt, nửa người trên dựa sát vào Băng Mật, đôi mắt mở lớn, trong mắt tràn ngập bóng dáng Băng Mật.

"Hết rồi." Băng Mật rời mắt khỏi cái mũi và đôi môi của cậu.

"Hết rồi?!" Biểu cảm của Đường Ngữ vô cùng phong phú.

Băng Mật gật đầu.

Đường Ngữ: "... Cậu đùa tôi đấy à?"

"Cậu không buồn hả?" Khác với suy đoán của Băng Mật, hắn chẳng nhìn thấy chút buồn bã nào trên mặt Đường Ngữ.

Đương Ngữ buông tay đang nắm lấy tay áo Băng Mật ra, gãi gãi đầu, khiến đầu tóc đang đẹp xù lên, có cảm giác lộn xộn của tuổi trẻ. Cậu phiền muộn nói: "Tại sao tôi phải buồn, vì xương rồng chết rồi hả? Chẳng lẽ trong mắt cậu tôi là người mong manh dễ vỡ đến vậy à? Chẳng phải chỉ là một cây xương rồng chết thôi à, ngoài đường nhiều như vậy, mua thêm một cây nữa tặng lão Mã là được rồi."

"Cậu mua đại ở ven đường chứ không phải tự chăm thật lâu hả?" Băng Mật hỏi.

"Đúng rồi, với lại cậu cảm thấy tôi sẽ chăm xương rồng à, bản thân tôi còn cần người khác chăm sóc đây này." Đường Ngữ cạn lời rồi, Băng Mật vậy mà lại nghĩ cậu thành loại người mong manh này.

"Ừ." Băng Mật cũng chỉ là nghe ai đó nói Đường Ngữ tặng cây xương rồng cậu đã chăm rất lâu cho thầy chủ nhiệm, hóa ra là không phải.

"Phụt há há há há..." Chuyện này lại khiến Nòng Nọc buồn cười. Cậu ta cười chán chê rồi xoay người lại nói, "Con trai, tội nghiệp cây xương rồng của mày, lúc còn sống thì bị nhổ gai để xỉa răng, sau khi bị nhổ trụi lủi thì ngày nào cũng phải hít khói thuốc của lão Mã, há há há, tội nghiệp, tao cũng phải đau lòng cho nó."

Xương rồng: Tui thảm quá mà.

Đường Ngữ trợn mắt khinh bỉ: "Tao phun một ngụm trân châu cho mày chết giờ, chúng ta tuyệt giao không thể nói chuyện với nhau đâu."

"Hừ, không nói thì không nói." Nòng Nọc lại quay sang chỗ khác.

Băng Mật cạn lời trước sự trẻ con của hai con người này rồi.

Bây giờ là cuối tháng mười, học sinh ai cũng đang chuẩn bị cho kì thi giữa kì vào tuần sau.

Đối với bọn họ, kiểm tra giữa kì cực kì quan trọng, bởi vì sau khi kiểm tra giữa kì là họp phụ huynh. Theo tính cách lão Mã, lúc họp phụ huynh chắc chắn sẽ dựa vào thành tích kiểm tra giữa kì mà phê bình thật lâu.

Thông thường, nếu kiểm tra giữa kì không tốt, lại bị lão Mã "thêm mắm dặm muối", về nhà chắc chắn sẽ bị bố mẹ song kiếm hợp bích* đập cho một trận, chua chát như vậy đấy, thật không dám tin mà.

*Gốc 混合双打: mixed doubles (đôi nam nữ) nghĩa là một trận đánh mà mỗi đội bao gồm một nam và một nữ, thường là các môn thể thao như tennis, cầu lông, bóng bàn,... Vì để nguyên là "đôi nam nữ" không thuận câu văn, nên mình mạn phép sửa.

Đường Ngữ không sợ, bởi vì bố mẹ chưa từng đánh cậu, với lại cậu từ trước tới nay vẫn là một đứa con ngoan ít khi nào khiến bố mẹ tức giận. Thế nên cậu cũng không lo lắng căng thẳng như người khác.

Một ngày bận rộn lại sắp qua, lúc tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, cả lớp ai cũng than thở một tiếng.

Lúc Đường Ngữ thu dọn cặp sách, Băng Mật nhận được tin nhắn của Tỉnh Hiến bèn mở WeChat lên.

Bình thường Tỉnh Hiến sẽ không tìm Băng Mật qua WeChat, nói chính xác hơn, bình thường Tỉnh Hiến sẽ không tìm Băng Mật.

Băng Mật vừa mở ra đã thấy ——

Tỉnh Hiến: Anh họ, giúp em một chuyện được không?

Băng Mật: Nói.

Tỉnh Hiến: Ừ thì... nghe nói anh là bạn cùng bàn của anh Đường Ngữ, anh có thể...

Băng Mật: Có chuyện gì thì nói mau.

Tỉnh Hiến: Anh có thể thuê anh ấy vẽ giúp em được không? Em sẽ đưa tiền.

Băng Mật nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, trầm mặc ba giây, sau đó ánh mắt thay đổi, liếc nhìn Đường Ngữ đang ngâm nga dọn cặp chuẩn bị chạy lấy người.

Lạnh lùng trả lời: Cậu ấy tăng giá lên mười ngàn.

Tỉnh Hiến ở đầu bên kia không trả lời, Băng Mật cho rằng cậu ta bị giá cả dọa lui, nhưng vừa mới tắt máy lại có một tin nhắn gửi đến.

Tỉnh Hiến: Vậy chờ em một tuần, em gom đủ tiền tiêu vặt là thuê được rồi.

Băng Mật:...

Trong khoảnh khắc, hắn muốn bổ đầu đứa em họ này ra để nhìn xem ở trong chứa cái gì, mười ngàn mà cũng mua, điên rồi phải không.

"Băng Mật, đi không?" Đường Ngữ đứng bên cạnh cái bàn hỏi Băng Mật. Cậu thấy biểu cảm lúc nhìn điện thoại của Băng Mật hơi sai sai, nên cúi người về phía điện thoại của hắn muốn nhìn thử, nhưng Băng Mật ngay lập tức cầm điện thoại tránh tầm mắt cậu, không cho cậu nhìn.

Xì, tôi không thèm xem đâu, Đường Ngữ bĩu môi.

Băng Mật quăng cặp sách lên lưng rồi trả lời Tỉnh Hiến: Sau một tuần sẽ lại tăng giá, em thuê không nổi đâu.

Tỉnh Hiến: Nhưng mà anh họ ơi, anh Đường Ngữ hẳn sẽ nể mặt anh là bạn cùng bàn của anh ấy mà giảm giá cho em nhỉ?

Băng Mật muốn đánh người lắm rồi, hắn không hiểu vì sao em họ lại cố chấp như vậy, một hai phải bắt Đường Ngữ vẽ tranh cho nó. Hắn đen mặt trả lời một câu: Cậu ấy nói, cậu ấy chỉ vẽ cho người mình thích, cậu ấy cũng không thích em.

Hắn không tin những lời này còn không khuyên được Tỉnh Hiến.

Quả nhiên, rất lâu sau Tỉnh Hiến cũng không trả lời.

Lúc này Băng Mật mới dịu lại, cất kỹ điện thoại, vừa mới ngước lên lại thấy đôi mắt to tròn của Đường Ngữ oán giận* nhìn mình chằm chằm.

*Gốc là 幽怨 (u oán), nghĩa là nỗi hận thầm kín; nỗi oán hận trong lòng (thường chỉ nỗi oán hận của người con gái về tình yêu):))))))))))

Băng Mật: "... Đi thôi."

"Có phải cậu vẫn giận tôi nhìn lén điện thoại của cậu không?" Tay Đường Ngữ nắm chặt quai cặp.

Chắc chắn là vậy rồi, nếu không thì tại sao vừa nãy lại cảnh giác không cho cậu nhìn như vậy.

Cảm giác bị Băng Mật đề phòng không dễ chịu tí nào, Đường Ngữ tủi thân lắm luôn. Tất cả là tại 520 xúi cậu làm như vậy, nhưng cậu lại không thể nói sự thật cho Băng Mật biết.

Khó chịu quá đi.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Đường Ngữ không hối hận, vì cậu biết có rất nhiều người gửi tin nhắn quấy rầy Băng Mật. Tuy Băng Mật không để bụng, nhưng cậu để bụng mà.

"Không..."

"Hừ, tôi sai rồi tôi sai rồi, cậu đừng có đề phòng tôi như vậy được không, sau này tôi sẽ không bao giờ xem lén điện thoại của cậu nữa." Đường Ngữ cắt lời Băng Mật, vừa oan ức vừa trong nóng ngoài lạnh nói, "Nhưng tôi vẫn muốn nói, đổi số điện thoại đi, tôi ghét mấy người quấy rầy cậu."

Băng Mật ngẩn tò te rồi lại cúi đầu cười. Hắn chưa từng để bụng chuyện đó, nhưng Đường Ngữ lại rất để bụng. Đường Ngữ lại còn hiểu lầm hắn, hắn không có đề phòng Đường Ngữ, mà là...

Băng Mật đưa điện thoại đến trước mặt Đường Ngữ, nhìn dáng vẻ tủi thân của cậu mà nói: "Không có đề phòng cậu. Nếu cậu ghét mấy người đó, vậy cậu giúp tôi xoá tin nhắn của ngày hôm nay đi. Cậu biết mật khẩu mà."

"?!" Đường Ngữ trợn mắt, cảm thấy không thể tin được.

"Còn đề nghị của cậu thì tôi sẽ suy nghĩ."

"Vậy nếu cậu đổi số điện thoại, thì phải nói cho tôi biết đầu tiên nha."

"Đương nhiên." Hai tay Băng Mật đút túi quần, ý cười trong mắt lan đến tận đáy lòng, hắn sải bước đi trước.

Đường Ngữ cúi đầu nhìn điện thoại Băng Mật trong tay mình, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, xúc động đến khó tả.

Á á á á, Băng Mật vậy mà chủ động giao điện thoại cho cậu!

Lại còn không đổi mật khẩu?

Vậy có phải ý Băng Mật là, chỉ có cậu và Băng Mật là hai người biết được mật khẩu điện thoại hắn? . Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TRÙMTRUYỆ N.n et --

Cà cà mặt sàn, mặt Đường Ngữ lại đỏ lên.

Đợi đã, phải có qua có lại* mới đúng!

*礼尚往来 (lễ thượng vãng lai): có qua có lại mới toại lòng nhau; bánh ít đi bánh quy lại.

"Băng Mật!" Đường Ngữ đuổi theo Băng Mật trên hành lang, rồi đưa điện thoại của mình cho hắn như thể đang hiến vật quý, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non, "Mật khẩu của tôi là 242343, cậu cũng biết mật khẩu điện thoại tôi rồi đó, mở ra xem thử đi?"

Băng Mật: "..." Hắn lắc đầu, "Không cần."

Hai người đi trên hành lang, một người tay đút túi đi về phía trước, người còn lại vừa đi lùi vừa dâng điện thoại. Trong mắt họ tràn ngập niềm vui, trong mắt những người khác quan hệ của họ dường như rất tốt.

"Cẩn thận!"

"Ui da không sao... Á!"

Lúc Đường Ngữ đi lùi không chú ý đằng sau là cầu thang, Băng Mật nhanh tay nhanh mắt, một phát nắm lấy cổ tay Đường Ngữ, kéo cả người cậu về phía mình.

Đường Ngữ cũng không phải người có vóc dáng nhỏ nhắn, tuy cậu gầy nhưng cũng cao 1m8. Vì lực kéo lớn, nên lúc va vào người Băng Mật cũng rất mạnh. Băng Mật kịp thời đỡ lấy tay cậu, nên cả hai mới không ngã tán loạn xuống sàn.

Nhưng mà...

Cả người Đường Ngữ ôm lấy Băng Mật, có vẻ rất sợ hãi, khiến các bạn học đi ngang qua ai cũng cười "hí hí".

"Đường Ngữ, sợ đến vậy luôn à?" Có bạn học trêu Đường Ngữ.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Ngữ bé nhỏ: Tôi phải ăn cho cậu sạt nghiệp luôn.

Hotboy trường: Yên tâm đi, nuôi nổi cậu mà, không sạt nghiệp được đâu.

14/06/2021

Hết chương 29.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play