Đường Ngữ ngơ ngác nhìn Băng Mật, môi mấp máy chẳng nói nên lời, ánh mắt ngây thơ như đang cầu xin tha thứ, chỉ thiếu điều nói "tha cho tôi đi".
Băng Mật mềm lòng thật, nói: "Cậu xóa tin nhắn trước khi gặp phải bọn lưu manh, nên lúc bọn kia nhắc tới tin nhắn cậu mới hoảng loạn như vậy. Sợ tôi biết à?"
"..." Đường Ngữ cảm thấy Băng Mật đã nhìn thấu cậu rồi nên chột dạ muốn chết, cúi đầu kéo kéo quai cặp, trông rất ấm ức.
"Đường Ngữ, sao cậu lại xóa tin nhắn của tôi?" Băng Mật cúi đầu nhìn cậu.
Tỉnh Hiến đứng bên cạnh cảm thấy bầu không khí hơi sai sai. Đường Ngữ nhìn qua có vẻ vô tội, nhưng lại làm chuyện khiến người khác khó hiểu. Quan trọng là, cậu ta dám đụng vào điện thoại của anh họ. Anh họ là một người cao lãnh như vậy, điện thoại có gì đáng để xem?
Đường Ngữ cũng biết chuyện này không nói rõ ràng thì không xong, tự làm tự chịu, có khóc cũng phải chịu trách nhiệm. Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Băng Mật, thấy rõ tròng mắt màu hổ phách của hắn: "Tôi đọc được mấy tin nhắn quấy rầy đó nên rất tức giận, chỉ muốn xách mấy người gửi tin nhắn ra đánh cho một trận! Tôi không thể làm lơ, tâm lý tôi không vững vàng như vậy."
"Nhưng những tin nhắn đó gửi cho tôi, chứ không phải cậu." Bằng Mật dừng chân, nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi sâu thẳm của Đường Ngữ. Hắn tò mò muốn biết đôi mắt ngập tràn sức sống này đang che giấu điều gì.
"Vì thế nên tôi mới tức giận như vậy đó," Đường Ngữ hơi kích động, "Ngày nào cũng nhận được nhiều tin nhắn quấy rầy như vậy chẳng lẽ cậu không bực à?!"
Băng Mật nhìn gương mặt đỏ bừng vì kích động của cậu, cảm xúc phức tạp ẩn hiện trong mắt, nhưng biến mất rất nhanh. Hắn bâng quơ nói một câu: "Quen rồi thì cũng bình thường thôi."
Quen rồi?
Đường Ngữ nhìn chằm chằm vào Băng Mật: "Cậu cũng có thể đổi số điện thoại mà."
"Chẳng phải cuối cùng cũng sẽ bị người khác biết, rồi một truyền mười, mười truyền trăm sao." Thế nên đổi hay không đổi thì khác nhau chỗ nào?
Đường Ngữ nhíu đôi mày đậm, lần đầu tiên cậu thấy Băng Mật bất lực như thế. Rồi Đường Ngữ lại tức hắn không ra sao, nhịn không nổi mắng một câu: "Ai bảo cậu đẹp trai như vậy, đáng đời!"
"Phụt ——" Tỉnh Hiến một lần nữa phụt cười, hai vai run rẩy.
Ai mà đoán được thái độ Đường Ngữ sẽ đột nhiên quay ngoắt 180 độ như vậy chớ. Băng Mật cũng nghiêng đầu cười, lúc quay lại, hắn thờ ơ hỏi: "Sao cậu phải để tâm chuyện này như vậy?"
Rõ ràng lời này rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai Đường Ngữ lại giống như một quả ngư lôi được thả vào nước sâu, nổ tung trong lòng cậu.
Đúng vậy, tại sao cậu phải để tâm như vậy, mấy cái tin nhắn quấy rầy đó cũng không gửi cho cậu, là gửi cho Băng Mật mà.
"Tôi..." Đường Ngữ hấp háy mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Băng Mật. Cậu cảm giác trong đó chứa lốc xoáy, chỉ cần cậu lơ đãng là sẽ bị cuốn vào, nên chỉ đành hoảng loạn trốn tránh.
"Được rồi, xe đến rồi, đi thôi." Cuối cùng Băng Mật cũng tha cho Đường Ngữ, rồi nở một nụ ở một góc độ mà hai người kia không nhìn thấy.
Đường Ngữ kinh hãi tột độ, tim đập thình thịch nhanh ơi là nhanh. May là Băng Mật không hỏi thêm nữa, nếu không cậu thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng Băng Mật, nhanh chân đi theo rồi cùng hắn lên chuyến xe buổi sáng.
Xe buýt dừng trước cổng trường, ba người lục tục xuống xe.
Suốt quãng đường, Đường Ngữ ngoan ngoãn bám theo Băng Mật, không sờ mó lung tung, cũng không ríu ra ríu rít. Có lẽ là bởi vì làm chuyện xấu nên đuối lý, cũng có lẽ là bởi vì câu nói "Sao cậu phải để tâm chuyện này đến vậy" của Băng Mật, tóm lại là tên nhóc trẻ con thần kinh thô cũng biết muộn phiền rồi.
Ba người cùng đi vào khuôn viên trường, Đường Ngữ đang chuẩn bị lại gần Băng Mật thì bị Tỉnh Hiến vịn vai, cậu quay đầu: "Hả? Sao thế?"
Băng Mật cũng nhìn về phía Tỉnh Hiến. Tỉnh Hiến có vẻ hơi ngại ngùng, giống như đã lấy hết can đảm, cậu ta nhìn Đường Ngữ đang nghiêng đầu quan sát mình, thở gấp lo lắng nói: "Anh Đường Ngữ, em có thể... em có thể thêm WeChat của anh được không?"
Đường Ngữ nhìn vào mắt Băng Mật, thấy đối phương mặt vô cảm, chẳng biết là đồng ý hay là không.
Cậu cảm thấy Tỉnh Hiến là em họ của Băng Mật, vậy thì chắc chắn không thể từ chối rồi. Cậu vui vẻ lấy điện thoại ra, bấm mở mã QR: "Quét anh nè."
"Dạ vâng." Tỉnh Hiến vui như chú cún con, không hề nhận ra ánh mắt chết chóc của anh họ đứng bên cạnh. Thêm nhau xong, Đường Ngữ vẫy tay với Tỉnh Hiến: "Mau vào lớp đi."
"Dạ vâng, lần sau gặp anh Đường Ngữ sẽ đưa anh quà gặp mặt." Tỉnh Hiến ngại ngùng cười, gương mặt thanh tú ửng đỏ, đeo cái cặp sách nặng chạy đi. Đường Ngữ không để bụng "quà gặp mặt" gì gì đó, nhưng cậu vừa quay đầu đã thấy Băng Mật mặt không biểu cảm nhìn cậu, trên đó còn ẩn chứa sự tức giận.
Sao thế, tôi làm gì sai à? Em họ cậu muốn thêm WeChat của tôi, tôi nể mặt cậu nên thêm rồi, tôi không có làm gì sai mà.
Dạo gần đây Băng Mật bị làm sao vậy, sáng nắng chiều mưa, còn kỳ quái hơn cả cậu.
Hai người cùng nhau đi vào dãy lớp học, "Hôm nay cũng thật trùng hợp, lần đầu chúng ta gặp nhau vào buổi sáng đó." Đường Ngữ bắt chuyện.
Không trùng hợp, là tôi cố ý. Băng Mật thầm nói trong lòng.
Hôm qua hắn đã biết tiểu khu của Đường Ngữ, phát hiện có một con đường có thể đụng mặt Đường Ngữ trước, nhưng quan trọng là phải may mắn mới gặp được.
Đường Ngữ thấy Băng Mật im lặng bèn tiếp tục: "Sáng nào cậu cũng đi học chung với Tỉnh Hiến à?"
Vậy Tỉnh Hiến cũng hạnh phúc thật.
Moá, gì mà hạnh với chả phúc, là may mắn mới đúng.
Băng Mật liếc cậu một cái, "Không phải."
Đúng là không phải thật, sau khi hắn thay đổi tuyến đường mới gặp Tỉnh Hiến, hôm nay quả thực chỉ là trùng hợp. Tuy vậy, hắn thà không đổi tuyến đường còn hơn để Tỉnh Hiến gặp được Đường Ngữ.
"Hả?" Đường Ngữ vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên, "Vậy là trùng hợp cả à."
Hờ. Băng Mật cười cười. Hôm nay lúc hắn nói chuyện với Đường Ngữ, Tỉnh Hiến vẫn luôn lén ngắm Đường Ngữ. Trong lòng Băng Mật cảm thấy là lạ nhưng không biết vì đâu.
Hai người cùng đi vào lớp học, Đường Ngữ thoạt nhìn rất vui vẻ, Băng Mật cũng giống như mọi khi, nhưng mà...
Nhưng mà các bạn học đều thấy hai người hình như có chỗ nào khang khác.
Vì sao hình ảnh này lại hài hoà như vậy chứ?
"Con trai, có mang đồ ăn cho bố không?" Nòng Nọc nhìn Đường Ngữ ngồi vào chỗ, hai khuỷu tay gác lên hai chồng sách cao cao của Đường Ngữ.
"Có mang có mang, cháu trai tao mà, không thể chịu thiệt." Đường Ngữ hùa theo. Cậu lấy một đống đồ ăn vặt từ trong cặp sách ra, chất đống lên bàn. Nòng Nọc cầm một gói lên: "Lại là cậu nhỏ mày mua cho mày hả?"
Ánh mắt Băng Mật thay đổi.
Đường Ngữ định nói không phải, đống này cậu chỉ mua đại trong siêu thị, nhưng nhỡ đâu giải thích xong Nòng Nọc não tàn lại hỏi "Vậy mà mày không đòi cậu nhỏ mua đồ cho", cậu không tiện trả lời, nên thôi không nói nữa. Cậu nói với các bạn: "Mọi người ăn gì thì cứ lấy đi."
Vừa nói xong, đám gia súc này liền bu lại, nói chưa đến ba giây đã hết sạch không hề khoa trương tí nào. Nòng Nọc trợn mắt há mồm, to mồm gào: "Tao còn chưa lấy cho Hướng Tâm mà!"
"Cút đi cái thứ suốt ngày rải cơm chó." Đường Ngữ đẩy đầu Nòng Nọc.
Các bạn học tay cầm đồ ăn vặt tụ tập ở khoảng trống giữa bàn Đường Ngữ và Nòng Nọc.
"Đường Ngữ bé nhỏ thật là hạnh phúc, tui cũng muốn có cậu nhỏ đẹp trai như vậy."
Nòng Nọc tiếp lời: "Cả nhà nó đều chiều nó có biết không, lần trước tao qua nhà nó chơi game, thấy bố nó mua cho nguyên một bộ trang bị trò chơi. Đờ mờ, tao có chết cũng không dám tưởng tượng bố tao mấy thứ đồ chơi này cho tao, tỷ lệ bị dập chết khá lớn."
"Há há há, nói thế làm tao cũng muốn qua nhà nó chơi."
"Vậy thì phải cẩn thận, skill kể chuyện ma của bố nó lại lên level á."
Đường Ngữ xua tay: "Không có ghê gớm đến vậy đâu, thật ra chuyện ma bố tao kể cũng chỉ có mấy cái kịch bản cũ rích, biết hết rồi thì sẽ không sợ nữa."
Chuông vào học vang lên, đám gia súc ăn đồ ăn xong lại về chỗ, không một ai để ý vừa rồi Băng Mật cứ nhìn chằm chằm một trang sách thật lâu không lật.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà Băng Mật rất muốn tìm hiểu chuyện của Đường Ngữ, cho dù chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, hắn đều cảm thấy rất thú vị.
Gia đình hắn và Đường Ngữ thực sự rất khác nhau. Bố mẹ hắn không có tình cảm, chỉ lo kiếm tiền rồi tìm tình nhân, cũng chẳng quan tâm đến chuyện bọn họ còn có một đứa con trai.
Một bên là nắng mai trong trẻo được yêu chiều, một bên là nỗi cô đơn lặng lẽ bị quên lãng.
Hắn và Đường Ngữ rõ ràng là không hợp nhau, nhưng hắn vẫn bị Đường Ngữ hấp dẫn hết lần này đến lần khác. Băng Mật liên tục tự nhắc mình rằng bản thân không hợp có bạn bè, nhưng lại muốn Đường Ngữ quấn lấy hắn một chút.
Vì sao hắn lại trở nên mâu thuẫn như vậy chứ?
Gần đây hắn cũng không nhận ra được bản thân mình.
Bỗng nhiên, trên bàn có một phần đồ ăn sáng bị đẩy lại, nó bị đè nên hơi bẹp, hẳn là bị đống đồ ăn vặt đó đè, mà đống đó là do cậu nhỏ của Đường Ngữ mua. Vừa nhớ tới cậu nhỏ của Đường Ngữ, ánh mắt Băng Mật liền thay đổi, ngay cả bữa sáng này nhìn cũng ngứa mắt.
"Chỉ có tám tệ à, thật đó." Đường Ngữ thì thầm nhắc nhở.
"Đọc tin nhắn WeChat." Băng Mật.
Đường Ngữ mở WeChat ra, nhìn thấy bao lì xì Băng Mật gửi, nói: "Đã nói là không cần, tôi không bán... Á đù cậu!" Cậu trợn tròn mắt, vừa rồi Băng Mật nhấn mở lì xì giúp cậu, mà bao lì xì hiển thị có 100 tệ.
100 tệ, bữa sáng này làm gì mà đáng tận 100 tệ hả trời! Băng Mật nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu nên bị điên à?
"Cậu làm cái gì vậy?!" Đường Ngữ nhanh chóng trả tiền lại. Nhưng Băng Mật không thèm ngước lên nhìn dù chỉ một chút:
"Cậu cứ việc gửi, tôi mà nhận thì tôi thua."
"Vì sao, tôi đã nói tôi không cần tiền rồi mà." Đường Ngữ kích động. Băng Mật bơ đẹp cậu, cũng không thèm ăn sáng. Đường Ngữ sốt ruột giật nhẹ tay áo Băng Mật, đôi mắt xinh đẹp to tròn trông siêu tủi thân, nghiêng đầu: "Tuy rằng bữa sáng bị đè bẹp rồi, nhưng mà vẫn ăn được."
"Vậy cậu ăn đi, tôi cho cậu tiền."
Đường Ngữ bị cậu này làm á khẩu: "Cậu là cái đồ nhỏ mọn, cậu vẫn còn tức giận."
"Đúng vậy, tôi là đồ nhỏ mọn." Băng Mật cau mày, hắn bị Đường Ngữ chọc tức đến nỗi biến thành tên nhỏ mọn.
"..." Đường Ngữ ấm ức đến nỗi chẳng nói được câu nào, Băng Mật thật sự rất đáng ghét, tức chết cậu rồi. Trước giờ chưa từng có ai hết lần này đến lần khác làm cảm xúc của cậu thay đổi thất thường, kiểm soát cảm xúc mừng giận buồn vui của cậu, chơi đùa với nội tâm cậu.
Làm sao bây giờ, cậu tủi thân muốn khóc luôn, Băng Mật không thể dỗ dành cậu à?
520 thấy tình huống hơi sai sai, vội vàng nói vào tai Băng Mật:【Thân ái, không được chọc Đường Ngữ bé nhỏ giận nữa, cậu ấy tủi thân đến nỗi sắp khóc rồi. Cậu nói một câu dễ nghe dỗ dành cậu ấy đi.】
Băng Mật không quan tâm. Hắn liếc nhìn Đường Ngữ bên cạnh, thấy cậu cầm tai nghe trong tay, tức giận cuộn tai nghe thành một cục, nhìn như một cái nút chết.
222:【Thân ái, dỗ người cộng một điểm, không dỗ trừ một điểm.】
Băng Mật vẫn không thèm phản ứng.
222 sốt ruột:【Thân ái! Trừng phạt Chứng ám ảnh cưỡng chế đã khởi động.】
520 vừa dứt lời, chữ trong sách của Băng Mật trở nên xiêu vẹo, có chữ còn thiếu nét, làm hắn chỉ nhìn đã thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hắn đóng sách lại, thấy chữ trên bảng cũng xiêu vẹo. Băng Mật siết chặt nắm đấm.
Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn phủ lên nắm tay hắn, khiến Băng Mật cứng đờ cả người. Hắn kinh ngạc quay qua nhìn Đường Ngữ.
Đường Ngữ lí nhí nói: "Tôi sai rồi."
"Cậu..." Băng Mật nhìn dáng vẻ kia của Đường Ngữ, tim gan mềm nhũn, á khẩu chẳng biết nói gì. Chỉ là...
Đường Ngữ làm sai cái gì?
Bỗng nhiên trong lòng Băng Mật dâng lên một cảm xúc khác thường, chuyện tin nhắn đã giải thích, hắn cũng không thật sự giận chuyện đó, chuyện viết tên sai cũng đã giải quyết, cũng không phải chuyện này. Vậy thì tại sao mình lại tức giận?
Đường Ngữ đẩy một viên kẹo sữa đến trước mặt Băng Mật. Băng Mật ngẩn ra, Đường Ngữ đang lấy kẹo sữa dỗ hắn à? Trước kia Đường Ngữ đã từng nói với Nòng Nọc "Tao không thích mày, mắc gì tao phải dỗ mày?" Vậy nên, bởi vì thích hắn nên mới dỗ à?
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hotboy trường: Tỉnh Hiến là một cái bóng đèn to đùng, lại còn dám đào góc tường của tôi, không có cửa đâu.
- --
*Khoai Tây Xàm Xí: Hờ hờ coi bạn Băng có khác gì mấy đứa con nít dỗi bạn mình vì nó đi chơi dới đứa khác không kìa=] Chời ơi còn miếng giá nào chết liền luôn á. Tui muốn bóc phốt tác giả lâu lâu diết câu từ hỏng có logic gì hết trọi hà, kiểu Băng Mật chảnh thì liên quan gì tới diệc điện thoại ổng sẽ có cái chi ở trỏng phải hong? Nhỡ đâu điện thoại của học bá cao lãnh là nguyên một thế giới thíu nữ hường phứn thì seo? Gửi muôn ngàn iu thưn đến sự kiên nhẫn của Hoàng Thựn dì đã khôm đè cổ tui ra làm hết chương này hê hê. Dạo này tui bị mê gem ó mí bạn, nên lo chơi gem hỏng có edit.
*Hoàng Thượng: Chuyện thíu lữ làm mình làm mẩy dỗi bạn trai vì đồ ăn sáng bị bẹp (làm bạn trai suýt khóc vì hoang mang không biết tại sao bị dỗi), bạn trai nắm tay cho cục kẹo là quên luôn vì sao mình dỗi:)))))
25/12/2020
Hết chương 24.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT