*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Cao trào qua đi.
Đường Ngữ vốn tưởng rằng mình sẽ bị Băng Mật đấm một cái, kết quả là hắn ấn cậu lên tường rồi nói một câu —— Nút áo của cậu bung rồi.
Nút áo tôi mẹ nó là do ai làm bung, trong lòng cậu còn không rõ à?
Bỗng 520 lên tiếng: 【Ký chủ vừa kích hoạt thành công thẻ chức năng "Bắt buộc chứng ám ảnh cưỡng chế"】
Hở? Cho nên...
Đôi tay Băng mật chậm rãi di chuyển đến cổ áo của Đường Ngữ, nội tâm hắn hơi đấu tranh, nhưng tay lại nhanh hơn não. Đường Ngữ đứng im không dám nhúc nhích, chẳng lẽ Băng Mật định cài lại nút áo cho cậu?
Nút áo ở cổ được ngón tay đẹp đẽ chậm rãi cài vào, lúc cài nút cuối cùng, dù Băng Mật cài như thế nào cũng không cài được. Cằm Đường Ngữ cảm giác được ngón tay Băng Mật đụng vào, thân thể cậu lập tức cứng đờ.
Băng Mật nhíu mày, cúi đầu thấp hơn nữa, hơi thở nóng ấm phả vào giữa cằm và môi Đường Ngữ, đôi khi ngón tay lại sơ ý quẹt vào cổ Đường Ngữ.
Rốt cuộc thì cái nút cuối cùng cũng được cài xong, Băng Mật đứng dậy, cũng đã nguôi giận. Ánh mắt hắn rơi vào mặt Đường Ngữ, sau đó liền ngẩn ra. Chỉ thấy mặt Đường Ngữ đỏ bừng, màu đỏ lan đến hai bên tai rồi xuống tận cổ.
Băng Mật: "......" Biểu cảm trên mặt nháy mắt tan vỡ.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đường Ngữ như thế này, lúc trước đã thấy tai Đường Ngữ đỏ vài lần, nhưng mà đỏ giống như vầy, thật sự là lần đầu tiên.
222: 【Thân ái, tui đã trở về~】
Mười phút trôi qua, thẻ chức năng Băng Mật sử dụng đã hết hiệu lực.
Băng Mật và Đường Ngữ bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên không gian xung quanh trở nên dính nhớp, có một cảm giác không tên bao phủ, khiến cả hai không thể miêu tả được cảm xúc đang dần sinh sôi trong lòng.
Cuối cùng, Băng Mật dời mắt trước, lẳng lặng xoay người sang chỗ khác, cầm cây lau nhà và thùng nước đi ra khỏi lớp học, để lại Đường Ngữ với vẻ mặt đờ đẫn.
Đường Ngữ thở phào, nhưng tim lại đập nhanh đến kỳ lạ. Cậu chớp chớp mắt, sờ khuôn mặt nóng bừng của mình.
Cảm giác thật kỳ quái.
Vừa nãy, động tác cài nút áo cho cậu của Băng Mật thật dịu dàng, thật tỉ mỉ.
Hơn nữa, hơi nóng từ mũi Băng Mật phả vào cằm cậu khiến cậu có cảm giác giống như sắp hôn môi. Lúc ấy, mặt Băng Mật ở ngay trước mắt cậu, khoảng cách cực kỳ gần, có thể đếm được rõ ràng lông mi của đối phương.
Quan trọng là, Đường Ngữ vậy mà không thấy phản cảm tí nào. Chết rồi, chẳng lẽ cậu thật sự có hảo cảm với Băng Mật sao? Đây là sự quyến rũ của hotboy trường sao?
【520, tao phát hiện thật ra Băng Mật rất dịu dàng, hình như... cũng không đáng ghét đến vậy.】Đường Ngữ đi đến góc lớp, cầm lấy giẻ lau.
520 trộm cười mà không nói gì.
Không lâu sau đó, một học sinh cực kỳ lo lắng chạy vào phòng học lớp Bảy, cậu ta về đến nhà mới phát hiện thiếu một đề thi môn Văn nên vội vàng chạy đến trường lấy.
Nhìn thấy trong lớp học vậy mà còn hai người ở lại, một người đang lau cửa sổ, một người đang quét sàn. Lúc này, hai người đồng thời quay lại nhìn cậu.
Học sinh kia vừa lấy bài thi vừa hỏi: "Sao các cậu lại trực nhật lâu vậy?"
Đường Ngữ nhìn vào mắt Băng Mật, Băng Mật không nói mà lại xoay người sang chỗ khác. Đường Ngữ nói: "Phải làm sạch một chút."
"À." Cậu ta lấy bài thi xong liền đi.
Lúc hai người trực nhật xong ra khỏi trường, trời đã sắp tối. Đường Ngữ liếc nhìn Băng Mật, hôm nay là lần đầu cậu ở một mình với Băng Mật lâu như vậy, cảm giác cũng không đến nỗi xấu hổ như cậu tưởng.
Xe buýt tới, Đường Ngữ lên xe trước, cậu quẹt thẻ hai lần. Cái tay đang chuẩn bị quẹt thẻ của Băng Mật ở đằng sau dừng lại, hắn nhìn gáy Đường Ngữ rồi thu tay lại. Vốn dĩ là từ đầu đến cuối không ai nói gì, nhưng bác tài xế lại nói: "Ồ, lần trước cậu ấy giúp cháu, lần này cháu giúp cậu ấy, hai cháu quan hệ rất tốt à."
Không phải là quẹt thẻ thôi sao, quan hệ tốt ở chỗ nào cơ chứ? Đường Ngữ cảm thấy bác tài xế thật nhiều chuyện, cậu hơi xấu hổ, nhanh chóng chạy ra sau xe.
520:【Ký chủ, nhiệm vụ tới rồi, xin hãy nắm tay Băng Mật nha~ Hoàn thành thêm một điểm.】
Đường Ngữ:【...】Mày biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào không?
Trong xe, Băng Mật đứng phía trước, Đường Ngữ đứng đằng sau. Tuyến xe này ngoại trừ sau chín giờ thì lúc nào cũng rất đông đúc, nên lần nào cũng phải đứng. Ai cũng tự nắm tay vịn, cậu lại đi nắm tay Băng Mật, cái động tác này thật là lẳng lơ mà.
Đường Ngữ hít một hơi thật sâu, từ từ đến gần Băng Mật ở bên kia. Cậu đứng đằng sau Băng Mật một bước chân, đang nghĩ lý do thì bác tài xế lại phanh gấp một cái.
"Á!" Đường Ngữ đứng không vững nên nhào cả người vào lưng Băng Mật, nắm cặp sách của hắn, khó khăn lắm mới đứng vững được. Băng Mật theo quan tính bước lên một bước để ổn định cơ thể rồi quay đầu nhìn đằng sau, thấy Đường Ngữ buông cặp hắn ra, túm lấy bàn tay hắn.
"......!" Băng Mật.
Băng Mật: "Tay, bỏ ra."
Đường Ngữ vốn đang xấu hổ, nhưng vừa nghe thấy cái ngữ khí này cậu liền khó chịu, càng muốn vịn hắn. Cậu nói: "Mấy cái tay vịn đó bị đủ thứ người cầm rồi, tôi sợ bẩn."
Băng Mật: "...Tay tôi không bẩn à?"
"Cũng bẩn, nhưng vẫn sạch hơn tay vịn một chút." Đường Ngữ tiếp tục chọc người khác tức đến chết.
Băng Mật đang định hất tay Đường Ngữ ra thì 222 nói:【Thân ái, để Đường Ngữ bé nhỏ dựa vào, được thêm một điểm.】
Được rồi, hắn nên nghĩ đến niệu tính* của 222. Hắn nghi ngờ có khi nào 222 là thân thích của Đường Ngữ không.
*尿性 (niệu tính): phương ngữ Đông Bắc, nghĩa là một người có tính cách và tính khí khác biệt. Từ này có thể là khen ngợi, nhưng cũng có thể là xúc phạm mang hàm ý đùa giỡn. (Baidu)
Xe buýt đã đi ổn định được vài phút, Đường Ngữ ngạc nhiên, Băng Mật thế mà lại không hất tay cậu ra, cậu đã chuẩn bị phải ăn vạ đến chết không buông rồi. Vì vậy Đường Ngữ chơi ngu đi kéo quai đeo cặp sách của Băng Mật. Băng Mật vẫn hướng cái gáy về phía cậu, chẳng có phản ứng gì.
Đường Ngữ nghĩ rằng cậu dùng lực nhỏ quá nên hắn không có cảm giác, bèn dùng thêm sức tiếp tục kéo. Băng Mật cúi đầu thấy quai cặp bị tên nhóc ấu trĩ phía sau kéo, nắm tay hắn cũng đã nắm rồi, không biết Đường Ngữ còn muốn làm gì nữa.
Lúc này, xe buýt lại phanh gấp một lần nữa, bác tài mắng cái xe con đi loạn ở đằng trước. Mà trong xe, cái tay chơi ngu kéo quai cặp của Đường Ngữ lại ôm lấy eo Băng Mật.
Vừa nãy cậu sợ bị hất ngã nên theo phản xạ có điều kiện muốn ôm một cái gì đó.
Kinh hồn vị định*, Đường Ngữ ngước mắt lên lại đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Băng Mật. Cậu nhanh chóng buông tay, né tránh ánh nhìn của Băng Mật, chộp lấy tay vịn ở kế bên, ngoan ngoãn không tìm đường chết nữa.
*惊魂未定 (kinh hồn vị định): tâm trạng chưa bình phục sau khi bị kinh ngạc.
Quá xấu hổ, quá mất mặt.
Mặt dày thì cũng phải có giới hạn chứ?
Đường Ngữ cảm thấy hôm nay thời gian đến trạm chậm hơn mọi hôm rất nhiều, vừa đến trạm, cậu đã ngay lập tức nhảy xuống xe. Cậu chạy được vài bước rồi lại quay đầu chạy về phía Băng Mật, nhanh chóng nhét một vật vào tay Băng Mật, sau đó giơ chân chạy không thấy bóng dáng đâu.
Trời còn chưa tối hẳn, Băng Mật cúi đầu nhìn vật trong tay, là...
Một viên kẹo sữa.
Kẹo sữa?
Hắn cất kẹo vào túi quần đồng phục, ngước mắt nhìn chỗ Đường Ngữ vừa chạy mất dạng.
Dựa vào những gì hắn quan sát được từ Đường Ngữ, mỗi khi tâm trạng cậu rất tốt, hoặc là có quan hệ tốt với ai, hoặc là đang an ủi ai, thì sẽ cho người đó một viên kẹo.
Vậy thì, hôm nay Đường Ngữ làm sao vậy, tâm tình tốt ư?
Hôm nay là thứ sáu, Đường Ngữ vừa về đến nhà đã nằm liệt trên giường. Quả nhiên giường vẫn là tốt nhất, luôn chào đón cậu đến ngủ mỗi khi mệt mỏi.
Đột nhiên cậu nhớ ra điều gì, lập tức ngồi dậy đi đến chỗ bàn học, suy nghĩ một chút, nhìn thấy Bảo Khí đang tự chơi với bản thân trong lồng sắt bèn bắt ra vuốt hai cái.
Cậu vuốt đến khi hamster nhỏ kêu éc éc mới dừng lại, sau đó lại ngồi xuống, khoanh đôi chân đi vớ lên ghế, chộp điện thoại chụp cho Bảo Khí một bức, đăng lên vòng bạn bè.
Caption: Làm cách nào để ăn hiếp một người có chứng ám ảnh cưỡng chế?
Câu trả lời xuất hiện rất nhanh, là Nòng Nọc: Đầu tiên là vuốt thật tàn nhẫn cho nó phục, rồi lại chậm rãi chà đạp tra tấn hắn*!
*Chẳng hiểu sao tác giả đầu câu dùng nó (它) cuối câu dùng anh ta (他), có thể là cố ý, hoặc có thể là viết sai chính tả vì phiên âm hai từ này giống nhau.
Đường Ngữ trả lời Nòng Nọc: Mày nhét chuối vào não à, vàng thế?
Ở bên kia, Nòng Nọc cầm điện thoại mọc ba dấu chấm hỏi trên trán, sai chỗ nào vậy? Không phải chỉ là cách vuốt hamster thôi sao, sai chỗ nào?
Cậu ta thật sự rất vô tội mà...
Hai người bọn họ không ở cùng kênh.
Đường Ngữ ngoài miệng thì mắng Nòng Nọc não toàn phế liệu màu vàng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Vuốt Băng Mật? Vuốt chỗ nào? Đi chết đi!
Lang ngôn lang ngữ.
Bùi Cẩn bình luận: Đơn giản lắm. Cậu chỉ cần quần áo lộn xộn, đồ dùng vứt lung tung, xiêu xiêu vẹo vẹo...
Bùi Cẩn bình luận một đoạn rất dài, nhưng Đường Ngữ chỉ chú ý tới bốn chữ "quần áo lộn xộn". Bốn chữ này như thể có ma lực, khiến cho Đường Ngữ nhớ tới chuyện hôm nay, tai lại hơi nóng lên.
Cậu lại không biết, cùng lúc đó, Băng Mật cũng nhìn thấy bài đăng này. Băng Mật cho rằng Đường Ngữ sẽ không cho hắn xem vòng bạn bè, nhưng đã lâu đến vậy rồi mà vẫn có thể xem được.
Băng Mật cũng thêm WeChat của Bùi Cẩn nên có thể nhìn thấy bình luận của Bùi Cẩn. Hắn cười khẽ một cái rồi lướt xem tiếp.
Cái lọ thủy tinh trên kệ sách của hắn lại có thêm một viên kẹo sữa.
Đường Ngữ cảm thấy bài đăng này không thú vị nên chẳng bao lâu đã xóa.
Lúc này 520 lại lên sân:【Ký chủ, đường mật ngọt ngào tới rồi, hoàn thành không thêm điểm, nhưng cũng không trừ điểm.】
Lại là giới liêu*.
*尬聊 (giới liêu): ngôn ngữ mạng, nghĩa là trò chuyện vụng về, khiến bầu không khí đóng băng. (Baidu)
520 không thể cho cậu nghỉ ngơi một lát à? Bỗng nhiên, một bài viết trên điện thoại thu hút sự chú ý của cậu —— lớp 11 lên lớp 12, học làm sao cho hiệu quả?
Loại vấn đề như thế này thì phải hỏi Băng Mật học siêu giỏi á!
Đến thật đúng lúc, Đường Ngữ gửi một tin nhắn đi.
Tên nhóc ấu trĩ: Cậu ôn tập môn Toán như thế nào?
Cậu bé cầm cờ: Không ôn.
Tên nhóc ấu trĩ:!!!
Tên nhóc ấu trĩ: Nói thật, cậu tự phụ như vậy mà chưa từng bị đánh à?
Cậu bé cầm cờ: Có việc thì nói nhanh.
Tên nhóc ấu trĩ:...
Cậu gửi một cái biểu tượng cảm xúc đầu chó.
Băng Mật nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hôm nay Đường Ngữ bị làm sao vậy, không giống ngày thường chút nào. Bây giờ vậy mà lại còn chủ động hỏi môn Toán, bình thường chẳng phải rất ghét Toán à?
Hơn nữa...
Gần đây bọn họ giao lưu hơi nhiều.
Băng Mật không ôn gì thật, bởi vì những kiến thức đó đều đã ở trong đầu hắn rồi, nhìn một lần rồi thì rất khó quên, hơn nữa, não hắn tự động phân loại và sắp xếp kiến thức, tách riêng những chỗ khó và quan trọng ra.
Hắn cầm bút, vẽ đại khái trên giấy nháp rồi chụp ảnh, gửi cho Đường Ngữ xem. Đường Ngữ mở ra nhìn tới nhìn lui, phát hiện nội dung rất sơ sài, Băng Mật đề cao khả năng đọc hiểu của cậu quá rồi.
Nhưng mà Đường Ngữ lại phát hiện, chỉ cần không hỏi vô nghĩa, Băng Mật sẽ nghiêm túc trả lời. Chỉ có chủ để ôn tập mà cả hai đã trò chuyện hơn mười phút, nhưng Đường Ngữ lại không nhận ra.
Đến tận 30 phút sau, Đường Ngữ nhìn đồng hồ, hoảng sợ, cậu vậy mà lại bất tri bất giác nói chuyện với Băng Mật lâu đến vậy. Có làm phiền hắn không?
520:【Bây giờ cậu mới nhớ tới vấn đề này, không thấy quá muộn rồi à?】
Ở bên kia, Băng Mật thấy Đường Ngữ mãi không trả lời nên nhìn thời gian, ngẩn ra, hắn vậy mà lại nói chuyện với một người lâu đến vậy, hắn cũng không phát hiện hóa ra bản thân đã nói nhiều như vậy. Biệt thự rất lớn, rất yên tĩnh. Mỗi khi trời tối, dưới lầu là một mảng bóng tối đêm đen, còn lầu hai thì chỉ có phòng ngủ của hắn là sáng đèn.
Trước kia, trong biệt thự ngoài hắn ra thì có bảo mẫu, nhưng sau này, hắn không muốn có người đặt chân vào lãnh thổ của mình, nên bây giờ chỉ còn một mình hắn. Bố mẹ sẽ không tới, rất ít rất ít khi tới. Trước đây, hắn cảm thấy cô đơn, nhưng lại nhận ra đã quen rồi thì không sao.
Thói quen là một việc đơn giản sao?
Đúng là rất đơn giản, nhưng hôm nay có vẻ đã bị người khác phá vỡ.
Lúc trò chuyện với Đường Ngữ trên WeChat, hắn vậy mà lại quên mất mình đang ở một mình trong căn biệt thự to như vậy. Thậm chí trong một khoảnh khắc, hắn còn cảm thấy mình không cô đơn.
Trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc khác, giống như mặt biển đã tĩnh lặng rất lâu lại bỗng nhiên bị ném một hòn đá nhỏ vào, gợn sóng lan rộng từng lớp từng lớp.
Lúc này, Đường Ngữ đột nhiên không trả lời nữa khiến hắn lại cảm thấy cô đơn.
"Tinh ——" Tin nhắn điện thoại tới, kéo suy nghĩ của Băng Mật trở lại.
Tên nhóc ấu trĩ lại gửi một cái rắm cầu vồng chúc ngủ ngon. Nhưng mà bây giờ mới chín giờ rưỡi. Băng Mật chẳng buồn ngủ chút nào. Hắn đứng lên, hai tay đút túi. Trên người hắn mặc quần áo ở nhà, đạp dép lê đứng trước lọ thủy tinh.
Hắn đếm thử, trong lọ thủy tinh có năm viên kẹo sữa Thỏ Trắng.
Làm sao mà lại có thằng con trai ngày nào cũng mang cái thứ ngọt ngấy này đến trường ăn cơ chứ? Lúc vui vẻ thì chia sẻ cho người khác, lúc học bài cũng lấy ra ăn.
Tên nhóc đầy mùi sữa.
Cậu ta làm từ kẹo sữa à?
Cuộc sống gia đình của Đường Ngữ thật thú vị.
Trước đây không làm bạn cùng bàn của Đường Ngữ nên không nhận ra đời học sinh cũng có thể vui vẻ đến vậy. Một lát lại soi gương, một lát lại xoay bút, một lát lại ăn kẹo, dù làm gì thì tiết học cũng không nhàm chán, y như một con chuột nhỏ không thể nghỉ ngơi.
Sự chú ý của hắn luôn bị chuột nhỏ thu hút.
Tay phải Băng Mật cầm bút, hắn vô thức thử xoay, kết quả là còn không được một vòng bút đã bay. Bút rơi lạch cạch trên sàn.
Hắn cúi đầu cười một cái, chẳng biết là đang cười bản thân làm chuyện ngu ngốc, hay là cười cái gì.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đường Ngữ: Tôi có vị kẹo sữa, muốn liếm một miếng không?
Hotboy trường: Không đủ.
- --
Biểu tượng cảm xúc đầu chó:
*Khoai Tây Xàm Xí: Xin tạ lỗi với bạn Hoàng Thượng vì để bạn làm một mình hết nửa chương huhuhuhu. Dạo này toi làm project gặp người còn nhây hơn mình nữa mọi người ạ, nên muốn khóc quá. Btw Đường Đường cưng quá huhuhuhu, nói chung là chương này toi quéo quá huhu, nhưng mà dạo này toi không có động lực edit truyện lắm ấy, bọn tôi sắp phải vào học rồi, nên giờ quyết định là 2 chương/tuần vào mỗi chủ nhật, mọi người ok không? À mà dạo này dịch lại bùng, mọi người giữ gìn sức khỏe nhaaaa.
Hoàng Thượng: Bọn tui thật sự không hiểu "lang ngôn lang ngữ" là gì, "lang" ở đây là sói, theo nghĩa đen là "lời của sói" nhưng không biết có ý gì. Tui cố hết nước hết cái tra google baidu các kiểu rồi mà vẫn không có lời giải thích nên cứ để nguyên, bạn nào biết thì comment để tui sửa nha.
31/07/2020
Hết chương 15.