Cái loại gia tộc mà còn coi thể diện quan trọng hơn cả mạng sống như nhà họ Trương này làm sao có thể cho một người phụ nữ từng "sảy thai lại còn không thể sinh con được nữa" vào cửa đây? Làm thế chẳng phải tự giơ tay tát vào mặt mình hay sao?
Ngay cả chính bản thân mình còn không lừa được lại vẫn trông cậy vào việc có thể đi lừa người khác à? !
Trương Trạch Thiên nghe xong những lời Giang Mộng Nhàn nói, anh ta dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô tựa như vừa bị sét đánh trúng: “Mộng Nhàn, em vậy mà lại - - “
“Cam chịu đúng không?” Giang Mộng Nhàn ngẩng một góc 165 độ lên nhìn Trương Trạch Thiên cao một mét tám, giữa hai cánh môi đỏ tươi phun ra những lời nói lạnh như băng: “Bằng không anh cho rằng vì sao nhà họ Trương anh đã chặt đứt tất cả đường lui của tôi rồi nhưng tôi vẫn có thể thi đỗ vào đại học Kinh Đô? Loại phụ nữ có tư sắc như tôi muốn tìm một lão già có tiền dựa vào để được thi vào đại học Kinh Đô chẳng phải là chuyện thường tình sao, anh không phục à? Không phục thì anh cắn tôi đi!”
Cái vẻ mặt "anh phản bội em nhưng anh vẫn còn yêu em" này của anh ta thật sự khiến cho người ta buồn nôn!
Sau khi gả cho Liên Hi Hoàn, Giang Mộng Nhàn mới phát hiện một chút chi tiết sự tình khi ấy, ví dụ như, chuyện cô bị đuổi ra khỏi trường học cũng có phần do người nhà họ Trương động tay động chân, sau khi cô bị đuổi học, hiệu trưởng tự bỏ tiền túi ra bồi thường cho cô mấy vạn tệ, nhưng vừa bị đuổi ra khỏi cổng trường là cô liền bị người ta cướp đi mất.
Khoảng thời gian đó trêи người cô không một xu dính túi, không có đường để đi, có muốn về trường học cũng không được, muốn tìm một chỗ làm thêm nuôi sống chính mình nhưng có tìm bao nhiêu cửa hàng cũng không có cửa hàng nào chịu nhận cô.
Cô không chỗ dung thân, không nơi nương tựa, lưu lạc đến mức chỉ có thể ngủ ở gầm cầu, cô đã đến ngủ ở gầm cầu rồi mà vẫn còn bị đuổi cổ, cô chỉ có thể không ngừng di chuyển, không ngừng đổi chỗ ở, mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng.
Cô tưởng rằng cô đã xui xẻo đến mức uống ngụm nước đều cũng bị mắc răng rồi, hiện tại xem ra, có một số người là muốn dồn cô vào chỗ chết.
Đúng lúc này Hắc Bát gọi điện thoại đến, Giang Mộng Nhàn lấy điện thoại di động ra, đang quay đầu vừa đi vừa nghe máy, không nghĩ tới Trương Trạch Thiên bỗng nhiên giật bả vai cô lại : “Mộng Nhàn, em đang lừa anh đúng không? Em vẫn còn yêu anh, chúng ta vứt bỏ mọi thứ trở về như quá khứ được không em? Anh không nên vứt bỏ, không nên không để ý đến em, em trách anh đi, em hận anh đi!”
Trương Trạch Thiên cho rằng, Giang Mộng Nhàn nhất định là đang lừa anh ta, nếu cô thật sự gả cho người đàn ông vừa già vừa xấu nhưng có tiền trong miệng cô thì cô đã không lấy thân phận là sinh viên bình dân tiến vào đại học Kinh Đô rồi.
Giang Mộng Nhàn nhất định vẫn còn yêu anh ta, còn đang si ngốc chờ đợi anh ta, hiện tại tất cả những gì cô làm chính là vì muốn níu kéo anh ta, thế thì làm sao có thể gả cho người đàn ông khác được?
Giang Mộng Nhàn của hiện tại và Giang Mộng Nhàn của trước kia hoàn toàn chính là hai người, cô càng thêm mê người hơn, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, cũng lạnh lùng hơn, từ lúc cô xuất hiện, ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi người cô.
……….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT